Chấn động!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.
Tài xế lái thuê sao?
Chàng trai tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang chẳng qua chỉ là một tên tài xế sao?
Lâm Thế Văn dám nói như vậy, đương nhiên không có lửa thì làm sao có khói.
Bây giờ suy nghĩ lại, Giang Dạ tự xưng là con trai của trưởng phòng Giang, đều là lời từ một phía.
Từ đầu đến cuối đều không có bằng chứng thực tế.
Chứng cứ duy nhất, e rằng là bản hợp đồng trong tay Bạch Liên!
Tuy nhiên, đó là thứ có thể làm giả.
Nếu thật sự đúng là như vậy thì chuyện này là một lời nói dối trắng trợn.
Hơn nữa anh còn coi tất mọi người có mặt ở đây là kẻ ngu để đùa giỡn.
Giang Dạ vẫn bình tĩnh với sự chất vấn của Lâm Thế Văn, không hề hoảng loạn chút nào.
Nhưng Tô Mỹ Huyên ở bên cạnh có tố chất tâm lý rõ ràng kém hơn anh nhiều.
Khuôn mặt cô ấy đã lộ vẻ hoảng loạn.
Cô ấy biết rằng Lâm Thế Văn dám nói ra thân phận của Giang Dạ, chắc chắn đã điều tra rõ ràng.
Lần này nhất định sẽ bị vạch trần.
Tuy nhiên, khi cô ấy cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô ấy bỗng nhiên cảm nhận được Giang Dạ nắm chặt tay của mình.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim hoảng hốt chợt bình tĩnh lại.
Bạch Liên mơ màng không biết làm sao, bà ta cầm bản hợp đồng, khuôn mặt nở nụ cười gượng gạo: “Cậu Lâm, có phải cậu nhầm lẫn không? Đây là hợp đồng cậu Giang đưa đến đây, bên trên có con dấu của ngân hàng Phong Hối, còn có chữ ký của giám đốc ngân hàng Tần Tây…”
Bà ta vẫn không thể nào tin rằng có người to gan làm giả hợp đồng để lừa gạt mình.
Đây chính là phạm tội.
Những người khác của nhà họ Tô cũng bước tới.
Họ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, muốn tìm ra sơ hở.
“Bác gái!” Lâm Thế Văn ngắt lời Bạch Liên, anh ta cũng lấy một túi tài liệu ra: “Tôi có tài liệu về con trai của trưởng phòng Giang mà bác nói, còn có cả ảnh, hết sức chi tiết!”
“Tôi đọc qua cho mọi người nghe một chút!”
“Giang Dạ, nam, tuổi tác không rõ, ba năm trước đến Tần Tây, không có hộ khẩu!”
“Chỗ ở, ở một khu dân cư mới ở Thành Cải, ở chung trong một căn nhà rộng 90 mét vuông, 550 tệ một tháng!”
“Nghề nghiệp, tài xế lái thuê!”
“Hai người họ quen biết vào một đêm nào đó anh ta lái xe thuê cho Mỹ Huyên, quen nhau chưa đến ba ngày!”
“Còn nữa, vừa nãy tôi đã nhờ người gọi điện thoại rồi, các bộ phận của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối không có trưởng phòng họ Giang, cũng không có con của sếp lớn nào của ngân hàng Phong Hối ở Tần Tây!”
“Vì vậy, tên Giang Dạ này chỉ là một kẻ lừa đảo!”
Sau khi nói xong, Lâm Thế Văn đưa túi tài liệu cho Bạch Liên.
Hôm đó sau khi bỏ thuốc Tô Mỹ Huyên, bị một tên tài xế lái thuê làm hỏng việc, anh ta đã sai người điều tra Giang Dạ.
Rất cặn kẽ, còn có mấy bức ảnh Giang Dạ làm tài xế lái thuê.
Có thể nói rằng chứng cứ xác thực.
Con trai trưởng phòng Giang gì đó đều là những lời nói dối của Tô Mỹ Huyên và Giang Dạ.
“Cái này, cái này…”
Lật xem tài liệu, tay của Bạch Liên run lên.
Những người của nhà họ Tô đứng đằng sau đều trợn mắt há hốc mồm.
Có những chứng cứ này, quả thật đã chứng minh thân phận của Giang Dạ.
Con trai trưởng phòng Giang chó má gì đó, chỉ là một tên tài xế lái thuê mà thôi!
Đây là lời nói dối tày trời!
Các khách mời đều nhỏ giọng bàn tán, nhưng mọi chuyện đã chắc chắn tám chín phần.
Lần này nhà họ Tô thật sự đã thành trò cười!
“Được lắm, con nhóc chết tiệt nhà con, hợp tác với người ngoài để lừa mẹ. Con chê mẹ sống lâu quá, muốn chọc mẹ tức chết phải không?”
Bạch Liên tức giận ném tài liệu trong tay vào Tô Mỹ Huyên và Giang Dạ.
Bà ta giơ tay phải lên, ước gì có thể giáng cho con gái của mình một bạt tai.
Đúng là nói dối như cuội trước mặt nhiều người như vậy.
Nhà họ Tô đã mất sạch mặt mũi rồi.
“Đừng ra tay, đừng ra tay, bác bớt giận!”
Mấy thế hệ sau của nhà họ Tô giữ lấy Bạch Liên.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Giấy tờ rơi như mưa, nhưng trong lòng Tô Mỹ Huyên lại tràn ngập tuyệt vọng.
Dường như mọi thứ trước mắt đều mất đi âm thanh.
Lúc này, cô ấy chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập tuyệt vọng của mình.
Bạch Liên được người ta dìu đỡ, một tay vừa vuốt ngực vừa mắng chửi: “Các người đến đây để chúc mừng sinh nhật tôi sao? Đây rõ ràng là đến để đưa tiễn tôi về trời! Đồ con gái bất hiếu, tại sao tôi lại nuôi một thứ vô ơn như vậy chứ!”
“Đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn!” Mọi người cũng anh một câu tôi một câu, an ủi Bạch Liên.
Trong lúc tình cảnh hỗn loạn, hội trưởng Cổ khẽ đảo mắt, bước tới nói: “Hôm nay là sinh nhật của chị, chị đừng tức giận! Theo tôi thấy, Mỹ Huyên là một đứa trẻ ngoan, cũng không đến mức khiến chị khó xử, chắc chắn là cái tên Giang Dạ này, mồm mép láu lỉnh lừa Tô Mỹ Huyên. Bây giờ lại đến đây lừa gạt chị, muốn kế thừa tài sản của nhà họ Tô! May mà cậu Lâm đã nhìn rõ lòng dạ ác độc của cậu ta, bây giờ lời nói dối đã bị vạch trần, cũng chưa muộn màng mà!”
Hội trưởng Cổ không hổ là một con cáo già lăn lộn quanh năm trong giới kinh doanh.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng vừa đúng lúc.
Bạch Liên đang tức giận lập tức bình tĩnh lại rất nhiều.
Câu nói này hết sức khéo léo, đẩy hết mọi mâu thuẫn lên người Giang Dạ.
Lập tức biến Tô Mỹ Huyên từ thân phận kẻ lừa gạt đến người bị hại.
Tuổi nhỏ vô tri, bị Giang Dạ lừa gạt, tất cả đều là sai lầm của Giang Dạ.
Cứ như vậy, nhà họ Tô vẫn có thể giữ được mặt mũi.
Hơn nữa còn cho nhà họ Tô một bậc thang, sau này có thể lợi dụng lời giải thích Tô Mỹ Huyên bị lừa gạt, cảm kích Lâm Thế Văn, tiếp tục duy trì hôn ước trước đó.
Một câu nói đã hóa giải khủng hoảng của nhà họ Tô.
Những khách mời có mặt ở đây, ai nấy cũng đều là cáo già.
Họ thuận theo lời của hội trưởng Cổ, rối rít mở miệng: “Vừa nhìn là biết tên tài xế lái thuê này lừa dối Mỹ Huyên. Mỹ Huyên là người vô tội. Cậu chủ Lâm không phải là người nhỏ mọn, sau khi giải quyết đồ lừa gạt xong, hai nhà Tô Lâm vẫn tốt đẹp như trước!”
Lại có người kêu lên: “Tên lừa gạt này làm giả hợp đồng, trên đó chắc chắn là con dấu và chữ ký giả. Đây là phạm tội, phải báo cảnh sát bắt cậu ta!”
Sự ăn ý như vậy rất đáng sợ.
Bởi vì sự ăn ý như vậy đều là kết quả thúc đẩy lợi ích.
Giang Dạ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy buồn cười khi nhìn những khuôn mặt xấu xí kinh tởm đó.
Đương nhiên, anh cũng bó tay.
Tất cả mọi người đều nhằm vào anh.
Anh chỉ muốn làm một chuyện tốt. Làm sao lại khiến người ta ghét, trở thành đối tượng đả kích như vậy?
Bạch Liên lập tức tỉnh táo lại.
Bà ta đứng thẳng người dậy, đẩy người đỡ mình ra.
Đúng vậy, mọi người nói rất đúng.
Nhất định phải đổ hết mọi lỗi lầm lên tên tài xế lái thuê này.
Hơn nữa, phải kéo Tô Mỹ Huyên ra.
Cứ như vậy, ít nhất cũng có thể bảo vệ mối quan hệ lợi ích với nhà họ Lâm.
Không thể đến cuối cùng, hai tay bà lại trống trơn được.
“Mỹ Huyên, mẹ biết con cũng bị tên tài xế lái thuê này lừa gạt. Mẹ cho con cơ hội cuối cùng, xin lỗi cậu chủ Lâm đi. Như vậy thì con vẫn là con gái ngoan của mẹ! Nếu không, từ hôm nay trở đi, mẹ và con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con và đuổi con ra khỏi nhà họ Tô!”
Bạch Liên chỉ vào Tô Mỹ Huyên, gần như gào lên.
Lúc này, thái độ của con gái bà ta quyết định tương lai của nhà họ Tô.
Bà ta phải đánh cược tất cả, cũng phải khiến con gái mình thỏa hiệp, xin lỗi Lâm Thế Văn.
Chỉ khi có được sự thông cảm của nhà họ Lâm, mọi chuyện mới có thể xoay chuyển.
Cả sảnh lớn lại yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Mỹ Huyên.
Tuy Bạch Liên nói tuyệt tình như vậy nhưng thật ra là đang cứu Tô Mỹ Huyên.
Chỉ cần Tô Mỹ Huyên xin lỗi Lâm Thế Văn theo lời mẹ của mình, đẩy Giang Dạ ra ngoài.
Như vậy, nhà họ Tô và nhà họ Lâm sẽ tốt đẹp như ban đầu.
Mọi chuyện đi theo chiều hướng nào, phải nhìn vào thái độ của Tô Mỹ Huyên!
Trước ánh mắt của mọi người, Tô Mỹ Huyên chỉ cảm thấy thân thể như bị rút khô, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Trong đôi mắt sáng của cô ấy, hai giọt nước mắt ngưng tụ, rơi xuống tí tách.
Rất tuyệt vọng, rất bất lực.
“Giang Dạ, tôi xin lỗi. Lần này là tôi đã khiến anh bị liên lụy! Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng mình thật sự rất ngây thơ, rất ngu ngốc. Tôi cứ tưởng rằng có thể giống như lúc còn bé, nói dối nũng nịu với mẹ, cho dù tôi làm cái gì, mẹ cũng sẽ đến an ủi và thỏa hiệp với tôi!”
“Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, tình yêu như vậy đã không còn nữa!”
“Hiện giờ tôi cũng chỉ là tiền đặt cược của nhà họ Tô mà thôi, tiền đặt cược lạnh lẽo như băng!”
“Mặc dù thật sự rất đáng buồn, nhưng tôi chấp nhận số phận này!”
“Anh đi đi, đi đi!”
“Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh, thời gian bảy ngày đến trước thời hạn, anh đã được tự do!”
Tô Mỹ Huyên nhìn Giang Dạ, lần đầu tiên có thể ngẩng đầu, kiêu ngạo nói chuyện với Giang Dạ.
Sau đó, cô ấy dần dần buông tay Giang Dạ ra.
Trong lòng vô cùng hối hận.
Tên xấu xa này tại sao lại đẹp trai như vậy chứ?
Nhưng tại sao anh lại không có năng lực cho cô ấy tự do chứ?
Trong chớp mắt, sự đau lòng khiến cô ấy không thể thở được.
Lúc bàn tay của Tô Mỹ Huyên rời khỏi tay Giang Dạ.
Lần đầu tiên Giang Dạ cảm nhận được điều gì đó khiến anh ngưỡng mộ và đau lòng từ cô gái này.
Cô gái trước mặt anh đau lòng trước sự thờ ơ của tình cảm gia đình.
Tuy nhiên, hiện giờ anh là bạn trai của Tô Mỹ Huyên.
Với tư cách là một người đàn ông, anh sẽ không để cho người phụ nữ của mình phải chịu ấm ức lớn như vậy.
“Tôi từng nói với cô, hôm nay cô là bạn gái của tôi, thì tôi sẽ không để cho bất cứ người nào bắt nạt cô. Những lời tôi từng nói, từ trước đến giờ đều có thể làm được!”
Giang Dạ dịu dàng mỉm cười, lại lần nữa nắm chặt tay của Tô Mỹ Huyên.
Giây phút đó, Tô Mỹ Huyên chợt cảm thấy hoảng hốt.
Đáy lòng lạnh lẽo như băng lại dâng lên sự ấm áp.
Ánh mắt của Giang Dạ trở nên lạnh lùng, nhìn Bạch Liên: “Bác gái, tôi đến đây với tràn đầy thành ý nhưng thái độ của bác lại như vậy. Thà tin tưởng một cậu ấm khét tiếng, chứ không chịu tin lời của tôi và Mỹ Huyên. Bác đã đưa ra lựa chọn nhưng bác có thể gánh chịu hậu quả của lựa chọn này không?”