Những người có mặt ở đây đều trợn mắt há hốc miệng nhìn.
Giang Dạ thật sự rất ngang tàng.
Trực tiếp đưa món quà là hợp đồng trị giá một tỉ.
Bạch Liên kích động nhận lấy túi tài liệu, khóe miệng tràn đầy nụ cười.
Sau khi mở túi tài liệu lấy hợp đồng ra, đôi mắt bà ta bỗng trợn trừng.
Bên A có con dấu màu đỏ tươi của ngân hàng Phong Hối.
Hơn nữa còn có chữ ký của giám đốc Lôi Báo trụ sở chính Tần Tây.
“Cậu Giang à, cậu tặng món quà quý trọng như vậy, khiến bác gái không biết phải làm sao. Nào, mời đi bên này, cậu chính là khách mời tôn quý nhất của nhà họ Tô!”
Một bản hợp đồng trực tiếp khiến sắc mặt Bạch Liên hoàn toàn thay đổi.
Vừa rồi bà ta còn ước gì có thể đuổi Giang Dạ ra ngoài, hiện giờ lại ước gì có thể cung phụng Giang Dạ.
Hợp đồng một tỉ cho hai khách sạn năm sao cao cấp.
Nếu đạt được hợp đồng thì đủ để khiến nhà họ Tô phất lên.
Những khách mời ở đây cũng không thể nào ngờ được rằng mọi chuyện lại thay đổi lớn đến vậy.
Nhiều người trong số đó đều bắt đầu nịnh nọt Giang Dạ.
Dù sao thì Giang Dạ cũng là người của ngân hàng Phong Hối.
Đối với rất nhiều thương nhân, ngân hàng chính là tuyến sinh mạng của họ.
Những người khác của nhà họ Tô thấy thái độ của Bạch Liên thay đổi thì cũng cười ha hả nói với Giang Dạ.
Chỉ có Tô Vũ Niên vừa nãy coi thường Giang Dạ lặng lẽ lui ra khỏi đám người.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Thế Văn…
“Chẳng lẽ thành công rồi sao?”
Được Giang Dạ nắm tay, Tô Mỹ Huyên cũng không dám nói lời nào.
Giang Dạ khoác lác như vậy đã đành, vậy mà anh còn dám làm giả một bản hợp đồng một tỉ.
Nghiêm túc mà nói, điều này là đang phạm tội.
Anh hơi điên cuồng rồi.
Có điều… Hiệu quả rất tốt.
Rất rõ ràng, mẹ của Tô Mỹ Huyên đã hoàn toàn động lòng.
Thái độ đối với Giang Dạ cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, có khi hôm nay thật sự có thể thoát khỏi hôn ước với Lâm mập.
Tuy nhiên, Tô Mỹ Huyên lại bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.
Giấy không gói được lửa, hợp đồng giả sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
Đến lúc đó, có khi mẹ của Tô Mỹ Huyên chắc chắn sẽ giết chết Giang Dạ.
Còn nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ qua cho Giang Dạ.
Chỉ với việc làm giả bản hợp đồng như vậy là có thể khiến nhà họ Lâm nắm thóp được, rồi đưa Giang Dạ vào tù.
Nghĩ đến đây, cô ấy cũng bắt siết chặt tay Giang Dạ.
“Giang Dạ, lần này anh thật sự chơi quá lớn rồi!”
Tâm trạng của Tô Tuyết ở bên cạnh cũng rất phức tạp.
Chuyện hôm nay đã ầm ĩ đến mức không còn đường lui.
Lời nói dối của Giang Dạ quá lớn.
Cuối cùng ắt sẽ khiến nhà họ Tô và nhà họ Lâm tức giận.
Một tài xế nhỏ không thể chịu đựng được sự tức giận như vậy.
Kết quả chỉ có một, đó chính là bị lửa giận đốt cháy thành tro.
“Bác gái đừng khách sáo, xin bác hãy tác thành cho chuyện của tôi và Mỹ Huyên. Dù sao thì chúng tôi cũng thật lòng yêu nhau, bác cũng không đành lòng gả con gái mình cho một người đàn ông mà cô ấy không thích đúng không?”
Giang Dạ không nhúc nhích mà muốn có được câu trả lời của Bạch Liên trước mặt tất cả mọi người.
Bà ta đã nhận lấy hợp đồng mà còn không muốn làm việc, tưởng anh là đồ ngu sao?
Anh muốn xem thử bản hợp đồng một tỉ này có thể mua được sự tự do của Tô Mỹ Huyên không.
“Chuyện này…” Giờ phút này, Bạch Liên thật sự rất khó xử.
Hợp đồng mà Giang Dạ đưa tới thật sự rất hấp dẫn.
Nếu không có nhà họ Lâm thì bà ta sẽ gả con gái mình cho Giang Dạ mà không do dự chút nào.
Tuy nhiên…
Bà ta thật sự khó giải thích với nhà họ Lâm.
Căn cơ của nhà họ Lâm ở Tần Tây rất thâm hậu, thế lực khổng lồ.
Không chỉ về mặt kinh tế mà còn cả trong giới chính trị cũng có độ sâu.
Cho dù Giang Dạ là con trai của trưởng phòng Giang, dù sao thì thế lực của ngân hàng Phong Hối cũng ở Viêm Kinh, cũng ngoài tầm với đối với Tần Tây.
Nếu đắc tội với nhà họ Lâm, nhà họ Lâm có thực lực khiến nhà họ Tô hoàn toàn sụp đổ.
Đến lúc đó, cho dù có hợp đồng một tỉ thì cũng không làm nên trò trống gì.
Trong lúc Bạch Liên đang do dự, dường như Giang Dạ nhìn thấy sự băn khoăn của bà ta, anh đanh giọng nói: “Nhà họ Lâm cũng chỉ là một gia tộc địa phương mà thôi, thế lực của ngân hàng Phong Hối trải dài cả nước! Tôi là người đàn ông của Mỹ Huyên, còn nhà họ Tô đương nhiên có tôi che chở, nhà họ Lâm muốn động vào nhà họ Tô không phải là chuyện đơn giản!”
Lời này hơi ngông cuồng.
Rất nhiều doanh nhân Tần Tây có mặt ở đây không chịu đựng được nữa.
Rồng mạnh không kìm được rắn độc, đây là đạo lý từ xa xưa.
Thế lực của nhà họ Lâm ở Tần Tây đã đâm sâu bén rễ vào mảnh đất này từ lâu.
Cho dù Giang Dạ thật sự có ngân hàng Phong Hối làm hậu thuẫn thì cũng không thể đấu lại nhà họ Lâm ở Tần Tây.
Tuy nghĩ như vậy nhưng những người có mặt ở đây không ai dám lên tiếng nói chuyện.
Họ chỉ muốn làm khán giả lặng lẽ đứng xem.
Dù sao thì họ cũng không thể đắc tội với ai cả.
“Nếu vậy thì…”
Lời nói của Giang Dạ khiến Bạch Liên hết sức phấn khởi.
Bà ta cầm hợp đồng nặng trĩu trong tay, sau này còn có con rể như Giang Dạ ở đây.
Cũng không chắc chắn rằng treo ngược chết trên cây của nhà họ Lâm.
Sau khi suy nghĩ một lát, bà ta khẽ đảo mắt, cười nói: “Đúng là hôn ước trước đây với nhà họ Lâm chưa từng hỏi ý kiến của Mỹ Huyên. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng cảm thấy có lỗi với Mỹ Huyên vì chuyện này, cảm thấy hơi áy náy!”
“Thôi vậy, bây giờ đã là thời đại mới, chuyện hôn nhân đại sự của con gái, cứ để cho chúng tự quyết định vậy!”
“Cậu Lâm cũng tốt, cậu Giang cũng được. Tôi cũng không quan tâm nữa, người nào có được trái tim của Mỹ Huyên thì người đó chính là con rể của tôi!”
Nghe vậy, Tô Mỹ Huyên kích động nắm chặt nắm đấm.
Cô ấy chớp đôi mắt to, không dám tin vào đôi tai của mình.
Thành công rồi, Giang Dạ thành công rồi.
Mẹ của Tô Mỹ Huyên đã đồng ý, nói cách khác, cô ấy không cần phải gả cho tên mập Lâm Thế Văn nữa.
Những vị khách có mặt ở đây đều thì thầm bàn tán.
Bạch Liên nói như vậy, thật ra đã phủ nhận Lâm Thế Văn và thừa nhận Giang Dạ.
Nhưng có thể chắc chắn rằng chuyện này vẫn chưa xong.
Một khi người nhà họ Lâm đến, sóng gió chắc chắn sẽ nổi lên.
“Cậu Giang, hiện giờ có thể vào trong rồi chứ?”
Bạch Liên nắm chặt bản hợp đồng, khuôn mặt tràn đầy nét cười, lại lần nữa mời Giang Dạ vào trong.
Trong mắt bà ta, chỉ khi nắm chặt lợi ích trong tay thì mới đáng tin cậy nhất.
Hôn ước với nhà họ Lâm, tuy nói rõ là hợp tác thương nghiệp nhưng quy mô lớn bao nhiêu, khi nào có thể bắt đầu, đều là ẩn số.
Quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay nhà họ Lâm.
Nhưng hợp đồng trong tay bà ta thì hoàn toàn khác.
Chỉ cần nhà họ Tô ký tên và đóng dấu thì hợp đồng lập tức có hiệu lực.
Vì vậy, trong mắt bà ta, con rể như Giang Dạ chân thực hơn nhiều.
Còn nhà họ Lâm, đến lúc đó hẵng tính sau.
“Bác gái không cần khách sáo, mời bác đi trước!”
Với tư cách là bạn trai của Tô Mỹ Huyên, Giang Dạ đã thể hiện thái độ của mình như một vãn bối và cho Bạch Liên đủ thể diện.
Điều này lại khiến Bạch Liên cảm thấy rất thoải mái.
Người vui vẻ nhất vẫn là Tô Mỹ Huyên.
Cô ấy ôm chặt cánh tay của Giang Dạ, không hề buông lỏng.
“Lâm Thế Văn, cậu chủ của nhà họ Lâm tặng một viên đá Thọ Sơn tinh xảo trị giá hàng triệu tệ để mừng thọ!”
Đúng lúc này, tiếng hò hét lại vang lên ở cửa chính.
Tất cả ánh mắt của mọi người lại lần nữa đổ dồn vào cửa.
Chỉ thấy một tên mập đeo kính, nghênh ngang đi vào sảnh lớn, vô cùng khí thế.
Phía sau anh ta là bốn vệ sĩ mặc đồ đen và một người đàn ông mặt bị liệt, hai tay chắp sau lưng.
“Có đây chính là Lâm mập!”
Giang Dạ nheo mắt lại, thoáng nhìn chòng chọc vào Lâm Thế Văn nhưng ánh mắt lại khóa chặt vào người đàn ông mặt liệt kia.
Người này cất giấu một luồng khí tức đáng sợ.
Chỉ với điều này, chiến lực của người này tuyệt đối không hề bình thường.
Anh nhớ đến lời của tên đầu trọc rằng thuộc hạ của Lâm Thế Văn có một cường giả bảng Thiên, tên là Mặt Quỷ.
Chẳng lẽ người này chính là Mặt Quỷ sao?
“Bác gái, cháu tới trễ nhưng vẫn chưa muộn, nếu không bác đã bị kẻ lừa đảo lừa gạt rồi!”
Lâm Thế Văn cười ha hả bước tới.
Anh ta đột ngột thôi cười, hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Giang Dạ.
Ánh mắt của Giang Dạ cũng trở nên lạnh tanh.
Anh quan sát Lâm Thế Văn, mặt tròn, mắt ti hí, cặp kính vuông.
Bụng giống hệt như quả bóng lắc lư trước người.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta chán ghét.
“Lâm mập đáng ghét.”
Tô Mỹ Huyên đứng bên cạnh Giang Dạ, siết chặt nắm đấm và nghiến răng nghiến lợi.
Cứ nghĩ đến việc bị bỏ thuốc và bắt cóc, cô ấy liền ước gì có thể bước tới dùng giày cao gót mà hung hăng đạp Lâm mập một trận.
Thấy Lâm Thế Văn đến, Bạch Liên chợt cảm thấy đau đầu gấp bội.
Bà ta cố gắng gượng cười, khách sáo nói: “Cậu Lâm đến rồi, nào, mời vào bên trong!”
“Không vội!” Lâm Thế Văn cười hì hì, nhìn chòng chọc vào Giang Dạ nói: “Người anh em này không phải là tài xế lái thuê sống ở tòa nhà Thành Cải sao? Sao đột nhiên lại lắc mình biến hóa, trở thành con trai của trưởng phòng Giang vậy?”
“Đúng rồi, tôi nghe nói các bộ phận của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối không hề có trưởng phòng nào họ Giang cả!”
“Không biết người anh em tài xế lái thuê này là con trai của trưởng phòng Giang nào vậy?”