Sau khi uống trà xong, Giang Dạ rời khỏi vườn trà Xuân Thâm.
Anh lén lút tìm kiếm một ngân hàng Phong Hối.
Tại máy tự phục vụ bên ngoài, anh cắm thẻ đen chí tôn vào.
Điền thông tin, điền mật khẩu.
“123… Có tổng cộng 10 số 0, thật sự là mười tỉ!”
Giang Dạ sắp nằm bò lên máy, đếm đi đếm lại mấy lần.
Có thể nói một cách chắc chắn rằng đúng là mười tỉ.
Nhiều tiền quá!
Anh vui mừng trong lòng, cho dù những chuyện lộn xộn của điện Quỷ Ngục là thật hay giả, ít nhất thì tiền trong thẻ là thật.
Có số tiền này, Giang Dạ cảm thấy mình đã bước đến điểm cuối đời mình.
Cuộc sống sau này chỉ còn việc tiêu tiền ăn chơi.
Đúng rồi, anh không có hộ khẩu, không có thẻ căn cước, số tiền này có thể chuyển được không…
Hơn chín giờ sáng ngày hôm sau.
Giang Dạ xuất phát từ nhà.
Lần đầu tiên anh mặc áo sơ mi và quần tây.
Dưới chân là một đôi giày da khoảng một trăm tệ.
Đây là trang phục đắt tiền nhất của anh.
Giang Dạ vốn đẹp trai, chỉ cần sửa soạn một chút, trong nháy mắt, người trong gương lập tức tăng độ đẹp trai lên bảy lần.
Giang Dạ chắc chắn rằng khi Tô Mỹ Huyên nhìn thấy anh thì nhất định sẽ chảy nước miếng.
Đã có tiền, anh cũng không keo kiệt mà hào phóng bắt tắc xi đi.
Lúc đến nhà của Tô Mỹ Huyên thì cũng gần mười giờ đúng.
“Mỹ Huyên, đến lúc xuất phát rồi!”
Lần này, Giang Dạ giơ tay mở khóa cửa xe.
Hiện giờ thân phận của anh là bạn trai của Tô Mỹ Huyên, diễn kịch phải diễn cho thật.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ trước đây cũng phải tém tém lại.
“Đến đây!”
Tô Mỹ Huyên mở cửa ra, cả người chợt sững sờ.
Tô Mỹ Huyên mặc váy dài màu hồng, khiến cho bản thân trở nên ngọt ngào và đáng yêu hơn.
Sau khi trang điểm, khuôn mặt vốn xinh đẹp cũng lên một tầng cao mới.
Khi Giang Dạ nhìn thấy, đôi mắt cũng sáng lên, lại có sự xúc động muốn thăm dò.
Mà lúc này, Tô Mỹ Huyên hoàn toàn ngây dại khi nhìn Giang Dạ.
Đôi bàn tay hồng hào trước ngực nắm chặt, thật sự sắp chảy nước miếng.
Người đàn ông trước mặt Tô Mỹ Huyên vừa cao ráo vừa đẹp trai.
Không còn dáng vẻ như trước, khí chất đã thay đổi.
Có chút mùi vị hoàng tử hoàng thất.
Đẹp trai, đẹp trai quá đi mất!
Đây rõ ràng là hình mẫu lý tưởng của cô ấy, là bạn trai trong mơ.
“Được rồi, sửa soạn xong thì xuất phát thôi!”
Giang Dạ không định đi vào, anh đứng thẳng trước cửa.
Khuôn mặt vẫn luôn khẽ mỉm cười.
“Được, tới ngay đây!” Khuôn mặt Tô Mỹ Huyên đỏ ửng, lúc này mới bừng tỉnh.
Cô ấy chạy vào nhà thay giày, sau đó cầm một chiếc hộp dài màu tím đi ra.
Vừa đóng cửa lại, cô ấy chợt thoáng thấy Giang Dạ đang cầm một túi tài liệu trên tay.
Tô Mỹ Huyên tò mò hỏi: “Tay anh cầm thứ gì vậy?”
“Cái này à?” Giang Dạ lấy túi tài liệu ra: “Quà gặp mặt cho mẹ vợ, lần đầu tiên đến, không thể đi tay không đúng không?”
Đây là hợp đồng hôm qua anh bảo Lôi Báo làm.
Trên đó đã đóng dấu và có chữ ký của Lôi Báo.
“Vậy mà anh còn có suy nghĩ này!” Mặc dù không biết có gì trong túi tài liệu của Giang Dạ, nhưng Tô Mỹ Huyên vẫn cảm động.
Chỉ diễn kịch thôi mà Giang Dạ lại chu đáo như vậy.
“Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi!” Tô Mỹ Huyên nhét chiếc hộp trong tay cho Giang Dạ: “Đây là thứ tôi mua chiều hôm qua, đã tiêu một trăm ngàn tệ đấy, một sợi dây chuyền đá quý! Món quà của anh, tôi nhận tấm lòng giúp mẹ, nhưng lát nữa cứ dùng cái này đi!”
Để giúp Giang Dạ khiến mẹ cô ấy vui vẻ, Tô Mỹ Huyên đã bỏ rất nhiều tiền.
Chỉ mong rằng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi tên mập họ Lâm đó.
“Cũng được, đi thôi, nhưng tôi thấy, có lẽ không có tác dụng đâu!”
Giang Dạ không giải thích nhiều, nhận lấy chiếc hộp.
Anh không khỏi cười thầm, đúng là người phụ nữ không có mắt nhìn.
Túi tài liệu trong tay anh có giá một tỉ đấy…
Một tiếng đồng hồ sau!
Long Thủ Nguyên, khách sạn Đế Hào!
Giang Dạ lái chiếc BMW màu hồng của Tô Mỹ Huyên và tự tạo ra một thân phận cho mình.
Tuy là ngụy tạo nhưng cũng có rất nhiều nội dung là thật.
Nhưng Tô Mỹ Huyên cảm thấy không hợp lý, cho rằng không có câu nào là thật cả.
Vậy mà Giang Dạ lại tự xưng là con trai của sếp lớn nào đó của trụ sở chính ngân hàng Phong Hối.
Thành thật mà nói, Tô Mỹ Huyên cảm thấy rất buồn cười.
Sau khi vào khách sạn và đỗ xe, hai người mang theo quà và đi thẳng lên phòng tiệc Kim Tôn trên tầng hai.
Trong đại sảnh, âm nhạc tao nhã, bầu không khí long trọng.
Trên bục cao được trang trí rất lộng lẫy.
Một chữ thọ to tướng trên màn chiếu của sân khấu.
Đã có rất nhiều khách khứa đến tham gia.
“Sếp Trần tập đoàn Đông Phương tặng một bức tranh cổ, chúc bà Bạch Liên thọ tỷ nam sơn.”
Hội trưởng Cổ thương hội Dương Châu tặng một chiếc vòng tay ngọc bích Lam Điền và chúc bà Bạch Liên khỏe mạnh sống lâu!”
“...”
Tuy nhà họ Tô cũng chỉ là gia tộc hạng hai ở Tần Tây nhưng khối tài sản hàng tỷ của họ cũng mang lại cho họ một địa vị nhất định ở Tần Tây.
Những người đến chúc thọ có địa vị rất cao, số người cũng rất nhiều.
Những bữa tiệc tương tự như vậy cũng là một nơi trao đổi tốt giữa những nhân vật nổi tiếng này.
Rất nhiều thương nhân quen biết và hợp tác với nhau đều bắt đầu từ đây.
Trong trung tâm của phòng tiệc.
Bạch Liên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trang điểm đậm, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đứng bên cạnh chồng mình là Tô Minh Diệu, đón tiếp những vị khách tôn quý.
Tô Minh Diệu xuất thân nghèo hèn, cũng là một người ít nói, hiện giờ đã rất ít khi xen vào chuyện xí nghiệp công ty.
Hôm nay cũng vì tiệc sinh nhật của vợ nên mới gắng gượng tham dự.
Ông ấy còn có em trai và em gái.
Tô Minh Thành và Tô Mai.
Hai người này đều dẫn theo con trai và con gái, dựa dẫm vào Tô Minh Diệu.
Dựa vào việc hút máu của khách sạn nhà họ Tô, duy trì cuộc sống xa hoa lãng phí.
Còn Bạch Liên là người quản lý chân chính của khách sạn nhà họ Tô, vậy nên lúc nãy những người này đều vây quanh Bạch Liên.
Chỉ có một mình Tô Tuyết đứng bên cạnh cửa sổ một mình.
Cô ấy không thích mặc lễ phục, cũng không thích náo nhiệt.
Ngay cả trong bữa tiệc hôm nay, cô ấy vẫn mặc quần bó sát màu đỏ.
Khí chất lạnh lùng, dáng vẻ vui mừng.
Tô Tuyết cầm cốc rượu trắng trong tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, duy trì khoảng cách với những người mặc những đồ hiệu nổi tiếng.
“Bữa tiệc sinh nhật năm mươi tuổi, chị Bạch giữ dáng đỉnh thật, chẳng nhìn ra chút nào!”
“Hội trưởng Cổ chê cười rồi, tôi đã năm mươi tuổi rồi, già rồi!”
Khuôn mặt Bạch Liên tràn ngập gió xuân, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bà ta thích những nơi náo nhiệt như thế này nhất và thích cả những lời tâng bốc của người khác.
Hội trưởng Cổ cười ha hả, chợt đổi chủ đề: “À phải rồi, cô hai Tô Mỹ Huyên và cậu chủ Lâm đã đính hôn. Có lẽ hôm nay cậu chủ Lâm cũng đến, chúc mừng mẹ vợ là chị đúng không?”
Thật ra lần này ông ta đến đây không phải là vì nhà họ Tô mà là vì muốn lấy lòng nhà họ Lâm đứng sau nhà họ Tô.
Nhà họ Lâm mới là gia tộc lớn hàng đầu ở Tần Tây.
“Chắc chắn sẽ đến rồi!”
Sắc mặt của Bạch Liên lập tức trở nên hơi lúng túng.
Bà ta chắc chắn rằng Lâm Thế Văn sẽ đến nhưng lại không chắc chắn về con gái của mình lắm.
Bà ta đã gây áp lực cho Tô Mỹ Huyên, bà ta mong rằng hôm nay cô con gái này sẽ không khiến mình mất mặt.
“Cô hai đến rồi!”
Đúng lúc này, có người hét lên ở cửa lớn.
Giọng nói này thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Con nhóc chết tiệt này cuối cùng cũng đến rồi!”
Nghe thấy giọng nói này, cuối cùng Bạch Liên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra con gái của bà ta đã thỏa hiệp rồi.
Nhưng khi nhìn kỹ, bà ta lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng có một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi bên cạnh con gái của mình.
Lúc này, trong lòng bà ta có dự cảm chẳng lành.
Tô Mỹ Huyên đến, có thể nói là muôn người nhìn chăm chú.
Cô ấy bỗng chốc trở thành tiêu điểm của cả phòng tiệc.
“Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Tô Mỹ Huyên đi giày cao gót, bước nhanh tới, nhào vào lòng bà ta như làm nũng giống lúc nhỏ.
Tuy Bạch Liên tự ý định hôn ước mà không có sự đồng ý của Tô Mỹ Huyên khiến cô ấy rất tức giận, nhưng nửa năm không gặp, cô ấy thật sự rất nhớ mẹ của mình.
Cô ấy cũng không ngụy trang cảm xúc, khi nhìn thấy mẹ của mình, cô ấy chỉ muốn ôm chầm lấy mẹ.
Giang Dạ đứng sau lưng Tô Mỹ Huyên, nheo mắt mỉm cười.
Bữa tiệc này rất náo nhiệt đấy.
Anh đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên ngẩn người.
Bởi vì lúc này, anh và Tô Tuyết đang nhìn nhau.
Khuôn mặt của Tô Tuyết cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao Tô Tuyết lại ở đây? Chẳng lẽ cô ấy cũng tham gia bữa tiệc sao?”
Giang Dạ hơi ngạc nhiên, trong đầu chợt lóe lên.
Tô Mỹ Huyên họ Tô, Tô Tuyết cũng họ Tô.
Giang Dạ nhớ Tô Mỹ Huyên từng nói rằng mình có một người chị.
Chẳng lẽ Tô Tuyết là chị gái của Tô Mỹ Huyên sao?
Nghĩ đến đây, anh không còn bình tĩnh nữa, khuôn mắt tràn ngập vẻ lúng túng…