Có điều hôm nay anh không có hứng thú thu nhận đàn em, nên xua tay nói: “Thật ngại quá! Tôi không phải bang hội, sẽ không nhận đàn em. Kiểu tóc này của cậu cần phải tìm một nơi để đi tu, Thiếu Lâm Tự cũng tốt lắm đấy.”
Trêu chọc xong, Giang Dạ định xoay người rời đi.
Mặc dù tên đầu trọc này thú vị, nhưng không có tác dụng gì mấy. Bây giờ anh bận lắm, không rảnh bận tâm đến đối phương.
Thấy Giang Dạ mở miệng từ chối, Chu Đại Bằng sốt sắng, vội đi tới kéo cánh tay anh, không ngờ còn quỳ một chân xuống: “Đại ca, đại ca. Em đã lăn lộn nửa đời người, mãi không tìm thấy mục tiêu trong cuộc sống, cho đến khi gặp anh mới khiến em phục sát đất. Em cảm thấy chỉ có đi theo anh thì cuộc đời em mới có thể viên mãn. Cầu xin anh hãy thu nhận em đi mà. Nếu anh không thu nhận em, em sẽ quỳ ở đây mãi không chịu rời đi.”
Giang Dạ chợt cạn lời, sao lại trách móc anh thế?
Anh đang định hất Chu Đại Bằng ra thì trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện. Anh hơi đảo mắt, nói với Chu Đại Bằng: “Nếu đã như thế thì tôi sẽ cho cậu một thử thách, để xem lòng thành của cậu. Nếu cậu có thể vượt qua thử thách thì từ nay về sau, cậu sẽ là đàn em của tôi.”
“Mời anh nói. Giết người phóng hỏa, em đều sẽ đi làm.” Chu Đại Bằng kích động suýt dập đầu.
Chỉ cần Giang Dạ đồng ý thì bảo anh ta làm gì cũng được.
Giang Dạ híp mắt lại: “Vậy thì cậu hãy nghe kỹ đây. Tôi muốn cậu bây giờ hãy đến cảnh sát đầu thú, nói mình đã bị Lâm Thế Văn sai khiến đi bắt cóc Tô Mỹ Huyên. Nếu cậu dám đi, đợi cậu ra tù rồi sẽ trở thành đàn em của tôi.”
Chu Đại Bằng lúc nãy còn kích động chợt sững sờ.
Đầu thú ư? Vậy chẳng phải sẽ ngồi tù mấy năm à? Lại còn khai ra Lâm Thế Văn, có lẽ càng không được chết tử tế.
Mắt thấy Chu Đại Bằng do dự, Giang Dạ đã thở dài, rồi hất tay anh ta ra, định rời đi.
Quả thật chuyện này hơi quá đáng, nhưng phải như vậy mới gọi là thử thách.
Nhìn bộ dạng này, xem ra anh Chim này đã không vượt qua được thử thách.
“Đợi đã.” Nhưng Giang Dạ vừa mới sải bước, Chu Đại Bằng bỗng đứng dậy quát lớn.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định, tiếp tục lao đến trước mặt Giang Dạ: “Đại ca, em sẽ đi đầu thú. Chả sao cả, chẳng qua chỉ ngồi tù vài năm thôi mà. Đại Bằng em là người bướng bỉnh, hôm nay nhất định phải làm đàn em của anh. Lâm Thế Văn kia đã cho tiền em, lúc bảo em đi bắt cóc cô Tô em đã chừa lại một đoạn ghi âm lại. Bây giờ em sẽ đi đến cục cảnh sát, mang đoạn ghi âm đó đi đầu thú.”
“Cậu còn ghi âm nữa à?” Giang Dạ vô cùng ngạc nhiên.
Chu Đại Bằng gật đầu: “Người trên giang hồ thân bất do kỷ. Đại ca không biết đấy thôi, Lâm Thế Hào, em trai của Lâm Thế Văn là hội trưởng của Đồ Long Hội ở Tần Tây, là băng nhóm xã hội đen đường đường chính chính. Em vốn nghĩ rằng làm xong vụ này sẽ mua vé máy bay chạy trốn.”
“Đồ Long Hội?” Giang Dạ buồn bực: “Nếu em trai của Lâm Thế Văn có bang hội, tại sao còn bỏ tiền ra tìm cậu để bắt cóc Tô Mỹ Huyên, để đàn em của em trai anh ta làm không tốt hơn à?”
Điều này thật sự mâu thuẫn.
Chu Đại Bằng giải thích: “Chắc anh không biết chuyện này, Lâm Thế Văn kia kết giao với rất nhiều tên lưu manh hung ác, cũng muốn chấm mút đến Đồ Long Hội. Nhưng ông cụ nhà họ Lâm biết Lâm Thế Văn không có năng lực này, nên không cho anh ta dính dáng đến. Thế là anh ta không phục, luôn phân cao thấp với em trai của mình. Nhiều khi cần dùng người cũng sẽ dùng đàn em của mình, chứ chưa bao giờ nịnh nọt đi cầu xin em trai của mình.”
“Hóa ra là thế, cậu biết bao nhiêu về nhà họ Lâm?” Giang Dạ hỏi tiếp.
Tên đầu trọc này trông có vẻ biết được khá nhiều chuyện, vừa hay có thể hỏi thăm tình hình.
“Em còn biết vài chuyện nữa.” Chu Đại Bằng nghĩ ngợi nói tiếp: “Nhà họ Lâm cũng được xem là gia tộc lớn hàng đầu Tần Tây, dưới trướng có xí nghiệp, người làm quan và cả bang hội. Xí nghiệp rất lớn, tài sản tầm mười tỉ. Mà người làm quan cũng không hề nhỏ, làm nghị viên thành phố Tần Tây. Về thế lực bang hội thì ở Tần Tây, Đồ Long Hội cũng được xem là bang hội đứng đầu.”
Giang Dạ khẽ cau mày, nhà họ Lâm này phát triển ở mọi phương diện hàng hải đường bộ và hàng không, không bỏ sót một chỗ nào.
Nghe Chu Đại Bằng nói thế, quả thật nhà họ Lâm có chút gốc gác.