• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, anh rất tuân thủ quy củ, gõ cửa.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa lớn mở ra.

Tô Mỹ Huyên dí dỏm thò đầu ra thăm dò: "Anh yêu, anh tới rồi, mau vào đi!"

Hai lúm đồng tiền dễ thương trên mặt cô ấy lộ ra.

Hai má cô ấy ửng đỏ, còn mang theo một chút e lệ.

Sau khi Giang Dạ vào cửa mới ngẩng đầu lên.

Quả nhiên, Tô Tuyết cũng ở đó.

Bấy giờ bác sĩ Tô đang ngồi thẳng trên ghế sofa.

Ánh mắt cô ấy vẫn lạnh lùng như trước, còn thêm chút tức giận.

"Bác sĩ Tô, cô cũng ở đây à!"

Giang Dạ nheo mắt cười nói, trong lòng thầm nghĩ hai chị em này quả thực đều là báu vật.

Chỉ là một người sôi nổi nóng bỏng, một người lạnh như băng.

Nếu có cả hai thì có thể trải nghiệm niềm vui hai cực băng lửa.

Trên mặt Tô Tuyết không có biểu cảm gì, lời nói có hàm ý: "Tôi không dám vắng mặt, bởi vì trong đầu tôi bây giờ vẫn còn thắc mắc. Giang Dạ trước mặt là bệnh nhân Giang Dạ của tôi hay là cậu cả Giang của ngân hàng Phong Hối?”

"Bệnh nhân?" Tô Mỹ Huyên tỏ vẻ khó hiểu: "Chị, Giang Dạ là bệnh nhân của chị sao?"

Từ đầu đến cuối, Tô Tuyết chưa bao giờ nói với Tô Mỹ Huyên rằng mình biết Giang Dạ.

Ngay cả bây giờ, cô ấy cũng không nói ra bí mật này.

"Ừ!" Tô Tuyết lạnh lùng gật đầu.

Đôi mắt tuyệt đẹp đó nhìn thẳng vào Giang Dạ.

Tô Mỹ Huyên chớp đôi mắt to, cảm thấy hơi hoang mang.

Giang Dạ là bệnh nhân của chị gái?

Cái mớ hỗn độn gì thế này!

Giang Dạ tuỳ tiện ngồi xuống đối diện Tô Tuyết, thành khẩn nói: “Nói thật, hôm nay ở khách sạn tôi mới biết hai người thực ra là chị em, tôi cũng rất giật mình. Trước đó tôi không hề biết! Tự hai người nói đi, ngoài xinh đẹp ra, hai người có chỗ nào trông giống như chị em chứ?”

Chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài thì không thể nói không giống được, mà là hoàn toàn không hề liên quan gì.

"Chúng tôi là chị em cùng cha khác mẹ!"

Tô Mỹ Huyên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Dạ, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, Giang Dạ mắc bệnh gì vậy?"

Cô ấy càng tò mò hơn về bệnh tình của Giang Dạ.

"Sao cô lại hỏi chị cô mà không hỏi tôi?" Giang Dạ không vui nói: "Huống hồ chị cô cũng không phải khám bệnh vô sinh hiếm muộn, cô hỏi cẩn thận như vậy làm gì?"

Tô Mỹ Huyên lập tức đỏ bừng mặt, nắm bàn tay trắng nõn lại đấm lên người Giang Dạ một cái: "Anh... Miệng chó không phun được ngà voi mà!"

Đối với Giang Dạ không đứng đắn, Tô Tuyết lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô ấy nói với Giang Dạ: "Anh có nhớ gì sau ngày trị liệu bằng điện đó không?"

Tài xế lái xe thuê Giang Dạ biến thành cậu Giang.

Chuyển biến như vậy thực sự quá lớn.

Chỉ có thể có một lý do.

Giang Dạ nhớ ra điều gì đó, thân phận trước đây của Giang Dạ cũng không tầm thường.

Cho nên mới có thể chuyển biến như vậy.

Giang Dạ nghiêm túc hơn, trả lời: "Không lừa cô, tôi đã nhớ ra một số chuyện, có lẽ là do đã mở ra cánh cửa đầu tiên phong tỏa ký ức! Chẳng phải tôi đã nói với cô là tôi đã nhìn thấy tám cánh cửa phong tỏa ký ức trong tiềm thức của mình ư?"


"Trong cánh cửa đó có tin tức về tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK