• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đầu trọc rời đi.

Trước khi rời đi, hắn ta cũng đã cam đoan sẽ biết mất trong tối nay, không đến quán bar PY tìm Lâm Thế Văn báo cáo nhiệm vụ nữa.

Vì vậy, có lẽ Lâm Thế Văn sẽ phải ở trong quán bar ngồi đến sáng.

Giang Dạ cảm thấy tên lưu manh lịch sự này rất thú vị, cũng không ghét hắn ta.

Nếu tối nay không có chuyện gì xảy ra, anh cũng muốn giữ đối phương ở lại uống một chén.

Thảo luận thử xem lịch sự như vậy sao có thể tàn sát khắp nơi ở Tần Tây này.

Trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn lại Giang Dạ và Tô Mỹ Huyên, một đôi cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng.

Trên mặt Giang Dạ lộ ra nụ cười, ánh mắt quét qua người Tô Mỹ Huyên như máy quét.

Thật kỳ lạ, rõ ràng cái gì cũng đều nhìn thấy cả rồi, nhưng tại sao khi mặc quần áo vào vẫn khiến người khác có ham muốn khám phá như vậy?

“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ à?”

Tô Mỹ Huyên hừ một tiếng, đỏ mặt quay đầu đi.

Giang Dạ thực sự rất đẹp trai, đối diện với Giang Dạ khiến cô ấy không kiềm được.

“Trở về phòng ngủ đi!”

Giang Dạ huýt sáo, còn xoay người qua.

Sau đó đột nhiên bế Tô Mỹ Huyên lên.

“Anh mau thả tôi ra, chúng ta chỉ diễn kịch thôi, anh không thể thật sự chạm vào tôi đâu!”

Tô Mỹ Huyên hoảng sợ, hai chân vùng vẫy lắc lư.

Một đôi nắm đấm trắng hồng yếu ớt đánh vào ngực Giang Dạ.

Không có chút tác dụng nào!

Cứ như vậy, cô ấy bị Giang Dạ bế vào phòng.

Sau đó, bị anh ném lên giường.

Chiếc giường mềm mại hơi rung lên.

Toàn thân Tô Mỹ Huyên cũng lắc lư.

Đặc biệt là ngực, giống như sóng vỗ.

“Tối nay, chúng ta hãy chơi trò gì đó thú vị, hoang dã một chút đi!”

Ánh mắt Giang Dạ tà ác, rút sợ dây thừng trong túi ra.

Sợi dây này không thể lãng phí được.

Bây giờ, đã đến lúc nó phát huy công dụng.

Xem nhiều phim về đêm với Lưu mù như vậy, anh nắm rõ nghệ thuật bắt trói như lòng bàn tay.

“Này, sao anh lại mang theo dây thừng? Đúng là đồ biến thái!”

Tô Mỹ Huyên dùng tay bảo vệ cơ thể, cảm thấy có chút sợ hãi.

Cô ấy thực sự không thể nắm bắt được Giang Dạ dù chỉ một chút.

Mọi hành vi của người này đều khiến cô ấy bất ngờ.

“Tuy rằng tôi là một tài xế lái thuê, nhưng bình thường cũng sẽ làm một số việc lặt vặt, phụ giúp chi phí trong gia đình, trên người có dây thừng cũng là chuyện hợp lý, cho nên...”

Sau khi lấy dây thừng ra, Giang Dạ lao về phía trước.

Sau đó, Tô Mỹ Huyên hét lên “A” một tiếng...

Một lúc sau.

Giang Dạ đã ngủ say.

Tô Mỹ Huyên quay đầu lại, chớp mắt ngơ ngác.

Khi nhìn tay chân của Giang Dạ bị trói bằng dây thừng, trong lòng cô ấy lại cảm thấy ấm áp.

Người này vừa nãy dọa cô ấy sợ hãi.

Nhưng lại không làm chuyện gì xấu với cô ấy, chỉ tự trói bản thân lại.

Như vậy xem ra, anh cũng là một người đoan chính quân tử.

Nhưng không biết vì sao, nhìn Giang Dạ ngủ say, trong lòng cô ấy lại có chút thất vọng.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới mọc.

Giang Dạ đột nhiên ngồi thẳng dậy như thể có đồng hồ sinh học.

Tay chân dùng sức, sợi dây đang trói anh lại lập tức bị đứt.

Anh ngáp một cái rồi lấy điện thoại ra xem.

Bây giờ là tám giờ rưỡi.

Giờ này ngân hàng cũng đã làm việc rồi.

Vì vậy, anh lay Tô Mỹ Huyên đang mơ màng tỉnh lại.

Dù thế nào đi nữa, cũng phải để Tô Mỹ Huyên đưa anh đi rút tiền.

200 ngàn, đây là số tiền ngày hôm qua anh cực khổ kiếm được.

Tô Mỹ Huyên bị đánh thức có hơi tức giận, nhăn nhó cả buổi sáng.

Trang điểm sửa soạn mất cả buổi.

Chờ đến khi ra ngoài thì cũng đã chín giờ rưỡi.

Giang Dạ gấp gáp sắp phát điên, con gái ra ngoài đúng là phiền phức.

Mười giờ, anh còn phải đến bệnh viên Khang Ninh gặp bác sĩ Tô Tuyết để khám bệnh.

Hôm qua bác sĩ Tô Tuyết đã đặc biệt gọi điện thoại cho anh, dặn anh hôm nay không được đến muộn.

Nếu anh đến muộn, người đẹp lạnh lùng kia sẽ mắng anh.

Cũng may, Tô Mỹ Huyên là thành viên VIP của ngân hàng, không cần phải xếp hàng.

200 ngàn được chuyển đến tài khoản của Ninh Kiến Dân do Giang Dạ cung cấp.

Hai người hẹn gặp nhau tại nhà Tô Mỹ Huyên vào lúc mười giờ sáng hôm sau.

Sau đó sẽ cùng nhau lái xe đến khách sạn của nhà họ Tô, nơi tổ chức sinh nhật của người mẹ tên Bạch Liên của Tô Mỹ Huyên.

Sau khi hẹn xong, Giang Dạ nhanh chóng bắt taxi chạy đến bệnh viên Khang Ninh.

Đến nơi lúc chín giờ năm mươi chín phút.

“Khá lắm, đến kịp rồi!”

Nhìn cổng lớn của bệnh viện, Giang Dạ thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng không muộn!

Bệnh viên Khang Ninh là bệnh viện cá nhân xa hoa nhất ở Tần Tây.

Tòa nhà có mười chín tầng.

Phòng làm việc của bác sĩ Tô Tuyết vừa rộng vừa đẹp.

Cửa sổ kính trong suốt sát đất rộng năm mét có thể nhìn toàn cảnh, còn có thể nhìn thấy hào nước và các bức tường thành.

Lần đầu tiên tới, Giang Dạ gần như đã hoài nghi nhân sinh.

Đây là phòng làm việc của bác sĩ ư?

Trông giống một căn hộ riêng sang trọng dành cho một cô gái thuộc thành phần tri thức hơn.

“Trí nhớ của anh không hề biến mất mà được bảo vệ bởi một cơ chế đặc biệt của não!”

“Hiện tại vẫn chưa có kết luận loại cơ chế này được hình thành như thế nào, những chuyện tôi đã làm trong nửa năm qua chính là tìm cách mở cơ chế bảo vệ này ra, giải phóng trí nhớ của anh!”

Tô Tuyết thật sự rất xinh đẹp, chẳng qua là tính tình có chút lạnh lùng.

Giờ phút này, cô ấy đang tựa vào bàn làm việc, mải mê viết gì đó.

Giọng điệu lúc nói chuyện cũng lạnh như băng.

Giang Dạ ngồi trên một chiếc ghế kỳ lạ, trông hơi giống một chiếc ghế tựa.

Anh đã nghe câu này rất nhiều lần trong nửa năm qua.

Cũng không có gì mới mẻ đối với anh.

“Bác sĩ Tô Tuyết, dụng cụ của Mỹ đó cũng có tác dụng kích thích trị liệu sao? Trước khi kích thích còn có thể xem phim không?” Giang Dạ hỏi.

Trong sáu tháng qua, phương pháp điều trị của Tô Tuyết vẫn là kích thích.

Kích thích cơ thể và kích thích tinh thần.

Kích thích cơ thể vô cùng đơn giản, hầu hết đều rất đau đớn.

Giống như Dung ma ma dùng kim đâm vào người, tắm trong nước có nhiệt độ cực cao, hay là phát bài “Chinh phục” từ loa phóng thanh vào bên tai...

Nhưng vẫn không hề có tác dụng,

Nếu như không phải anh có tố chất cơ thể tốt, anh đã bị giết chết từ lâu rồi.

Kích thích tinh thần thì phong phú hơn nhiều, cũng là thứ anh thích nhất.

Tuy rằng bác sĩ Tô Tuyết là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng cách làm việc của cô ấy không hề dựa trên khuôn mẫu, luôn khiến người khác bất ngờ.

Có lần cô ấy bất ngờ tỏ tình với anh.

Muốn khiến anh động lòng, từ đó kích thích trí nhớ trở về đại não.

Một lần khác, cô ấy còn tìm đến một tiếp viên nữ tốt nhất ở Tần Tây, phục vụ anh ở trong chính phòng làm việc của Tô Tuyết, ở ngay trước mặt Tô Tuyết.

Sử dụng sự tận hưởng thể chất tối đa để giải phóng cơ chế bảo vệ của não.

Hai chuyện quá đáng này đều bị một người đoan chính như anh từ chối.

Thấy những thứ này không có tác dụng, rốt cuộc Tô Tuyết đã nghĩ tới một phương pháp kích thích tinh thần khác.

Đó là xem phim.

Vì lý do này, bác sĩ Tô Tuyết đã mua rất nhiều loại đĩa DVD.

Lãng mạn, bi thương, kinh dị.

Mỗi lần sẽ lấy ra một đĩa, sau đó xem cùng với anh.

Hy vọng sẽ có một tình tiết nào đó khiến anh xúc động, gợi lại những trí nhớ đã mất.

Hôm nay vốn dĩ sẽ xem một bộ phim hành động tình yêu trên đảo của Aoi Sora.

Cũng là bộ anh mong chờ nhất.

Nhưng bây giờ cũng không chắc liệu bản thân có còn được xem hay không.

“Đúng vậy, vẫn là cách kích thích!”

Tô Tuyết viết xong, đặt bút xuống.

Cô ấy đứng dậy lấy đĩa phim hành động trong hộp đĩa ra.

Giang Dạ bỗng nhiên hưng phấn.

Phải biết rằng là anh sẽ xem cùng với bác sĩ Tô Tuyết.

Vừa nghĩ thôi đã thấy kích thích.

“Vốn dĩ định xem đĩa phim này, nhưng ngày hôm qua tôi đã nói với anh, giáo viên thần kinh học của tôi khi tôi đi du học ở nước ngoài đã gửi cho tôi một dụng cụ từ Mỹ, có thể truyền dòng điện để tìm kiếm điểm cộng hưởng đặc biệt trên cơ thể mỗi người, sau đó lợi dụng sự cộng hưởng này mang đến kích thích tối đa cho cơ thể!”

“Quên đĩa phim này đi!”

Khoảnh khắc Tô Tuyết ném lại chiếc đĩa, Giang Dạ vô cùng thất vọng.

Anh hận nước Mỹ.

Thật sự rất hận.

Tô Tuyết buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo blouse trắng, hành động khéo léo.

Một lúc sau, cô ấy đã chuẩn bị xong dụng cụ.

Lúc này, có tám miếng kim loại kỳ lạ đang dán trên người Giang Dạ.

Trên dụng cụ xuất hiện rất nhiều hoa văn kỳ lạ.

“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì bắt đầu!” Tô Tuyết hỏi.

Hai mắt Giang Dạ trợn tròn, gật đầu.

Haizz, chấp nhận số phận thôi.

Chỉ hy vọng thứ công cụ tồi tệ này vô dụng.

Như vậy thì lần sau có thể tiếp tục xem phim cùng với bác sĩ Tô Tuyết.

Lúc anh còn đang suy nghĩ thì đột nhiên có một dòng điện mạnh đánh vào người.

“Con mẹ nó, cảm giác thật tuyệt đó!”

Khoảnh khắc dòng điện chạy qua, toàn thân anh tê dại.

Trong đầu như được mở ra một cái lỗ nào đó, toàn bộ cơ thể được đả thông.

“Kiên trì một chút, cường độ dòng điện sẽ từ từ tăng lên!”

Nhìn đường cong trên dụng cụ, Tô Tuyết hơi ngạc nhiên.

Cơ thể của Giang Dạ có khả năng chấp nhận điện lưu, quá mạnh mẽ.

Hầu hết mọi người không thể chịu được điện áp 36V và dòng điện 10 mA.

Mà Giang Dạ vẫn còn có thể nói được ở trong điều kiện tương tự.

“Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

Dòng điện đã tăng lên 40 mA.

“Tìm cho tôi một con gấu Bắc Cực, tôi sẽ đánh chết nó!”

Giang Dạ vẫn có thể nói chuyện, hơn nữa còn rất phấn khích, hét lớn.

“Anh uống rượu giả(*) rồi hả!”

(*) Hành vi cư xử khác người thường.

Trạng thái của Giang Dạ khiến Tô Tuyết càng thêm kinh ngạc, có chút không nói nên lời.

Sau đó, dòng điện và điện áp lại tăng lên.

50 mA.

Có khả năng gây ngừng tim, dẫn đến tử vong.

Lúc này, Giang Dạ hét lên một tiếng, hai mắt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn trời.

Cứ như thể anh đã ngất đi vậy.

Mà ý thức tinh thần của anh dường như đã tách ra khỏi cơ thể, trôi nổi ở bên ngoài.

“Đây là chỗ nào?”

Nơi mà ý thức đang đến là một nơi vô cùng quỷ dị.

Đó là một bề mặt lớn, đầy nếp nhăn và đường cong, trông giống như hạt óc chó.

Còn đang đập từng đợt.

Không chỉ vậy, còn có tám cánh cửa với các hình dáng khác nhau, được rải rác trên những bề mặt cong khác nhau.

Mỗi một cánh cửa đều đang bị khóa.

“Đây là bộ não à? Bộ não của tôi ư?”

Giang Dạ sửng sốt.

Bản thân đang nằm mơ sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt rõ ràng là một hình ảnh trong bộ não.

Chẳng lẽ những cánh cửa này đã chặn trí nhớ của anh?

Tám cánh cửa đó có hình dáng hoàn toàn khác nhau.

Cánh cửa đầu tiên trông giống như một đồng tiền cổ.

Cánh cửa thứ hai trông giống như một ống tiêm để tiêm, trên đó còn có mấy cây kim dài.

...

Quỷ dị nhất chính là cánh cửa cuối cùng.

Âm khí nặng nề, trên cửa còn có máu đỏ tươi đang chảy xuống.

Tuy rằng hiện tại chỉ là ý thức, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa kia, Giang Dạ vẫn không nhịn được mà cảm giác tức giận và đau khổ.

“Rốt cuộc tám cảnh cửa này đã chặn trí nhớ của mình lại như thế nào?”

Trong lòng anh không khỏi giật mình.

Đúng lúc này, cánh cửa thứ nhất đột nhiên mở ra.

Bên trong xuất hiện một mảnh giấy.

Trên đó có viết hai dòng.

“Ủy thác Kim Thành, tủ bảo hiểm cá nhân số T8866! Mật khẩu...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK