• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sếp Lôi, đã lâu không gặp!"

Hoàng Quốc Duy đứng dậy, mỉm cười bắt tay Lôi Báo.

Sau đó ông ta đưa mắt nhìn về phía Giang Dạ, chủ động đưa tay phải ra: "Nói vậy vị này nhất định là cậu Giang Dạ rồi. Còn trẻ tuổi thật!"

Giang Dạ rất bình tĩnh, trong lòng đã có nhận định về Hoàng Quốc Duy.

Khéo đưa đẩy, cáo già!

Anh bắt tay với Hoàng Quốc Duy, nheo mắt cười: "Xin chào lão Hoàng, cứ gọi tôi là Tiểu Giang được rồi!"

Trước mặt Hoàng Quốc Duy, dù thế nào đi nữa, anh vẫn phải giữ thái độ khiêm tốn.

Thứ nhất, đối phương quyền cao chức trọng. Thứ hai, đối phương cũng coi như là trưởng bối.

Đối với những trưởng bối không phải là kẻ thù, anh có thể duy trì sự tôn trọng tối thiểu như một thanh niên ba tốt.

Lâm Phong Hà mang vẻ tức giận cũng đứng dậy, u ám nói: "Giám đốc Lôi, không ngờ sếp lớn như ông cũng bắt đầu trông trẻ như giáo viên mẫu giáo rồi!"

Lời này vừa dứt, lập tức dấy lên mùi thuốc súng nồng nặc. Câu nói này thực tế thì nhắm vào Giang Dạ.

Lôi Báo đột nhiên cảm thấy không vui, đang định đáp trả. Nói Giang Dạ thì chẳng khác gì tát vào mặt ông ta.

Nhưng Giang Dạ ở một bên đã cười lạnh nói: “Trẻ con mẫu giáo còn tốt hơn mấy ông già chết bầm lớn tuổi, đã chôn nửa người dưới đất, răng sắp rụng hết mà còn học người ta khoe khoang vả mặt! Tiểu Lôi à, tương lai ông già này chết thì thay tôi quyên một hủ đựng tro cốt, một hủ tro cốt làm từ bùn nhà vệ sinh ấy. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!"

Nói đến mắng người, Giang Dạ chưa bao giờ thua bất kỳ ai.

Lâm Phong Hà này hiển nhiên đã tìm nhầm người rồi.

"Giang Dạ, cậu còn trẻ tuổi, đừng quá kiêu ngạo!"

Lâm Phong Hà giận dữ trợn mắt, muốn cho Giang Dạ một đòn phủ đầu. Không ngờ con vật nhỏ này lại độc miệng như vậy.

"Không kiêu ngạo làm sao còn có thể gọi là thiếu niên?" Giang Dạ hừ lạnh một tiếng: "Đừng cậy già lên mặt. Dù nhường chỗ ngồi trên xe buýt cũng không bao giờ nhường cho một ông già không đáng kính đâu!”

"Cậu..."

Lâm Phong Hà tức muốn nổ phổi, đã bao nhiêu năm rồi ông ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

"Được rồi, đây là chính viện tỉnh, không phải nơi để các người ra vẻ!"

Hoàng Quốc Duy tao nhã rốt cuộc nhịn không được, sắc mặt âm trầm nói: "Tôi tìm các người đến là để nói chuyện vui vẻ. Nếu có ai lại nói bậy bạ thì cút ra ngoài cho tôi!"

Nhìn thấy Hoàng Quốc Duy tức giận, Giang Dạ vội vàng khoe mẽ, trên mặt mang theo nụ cười tí tửng, anh không thèm để ý chút nào mà nói: "Lão Hoàng chớ trách. Thằng nhóc tôi nhanh mồm, đôi khi không giữ được miệng!"

Vừa rồi chiếm lợi ngoài miệng, bây giờ thấy chuyển biến tốt thì ngừng. Hơn nữa còn chủ động lấy lòng Hoàng Quốc Duy, có thể bịt miệng Lâm Phong Hà. Còn có thể gạt Lâm Phong Hà sang một bên.

Hoàng Quốc Duy là một người từng trải, biểu cảm thu phóng tự nhiên, ông ta cất lời khen ngợi Giang Dạ: “Người trẻ kiêu ngạo một chút cũng không sao, chỉ cần biết kiềm chế là được. Nào, mời ngồi!"

Thế là Lâm Phong Hà ở một bên cảm thấy có chút xấu hổ. Ông ta chỉ có thể tự mình ngồi xuống, cảm giác hơi bị lạnh nhạt.

Lần này ông ta chủ động khiêu khích bằng lời nói nhưng chẳng chiếm được chút lợi thế nào.

Chẳng khác gì tự bê đá đập chân mình vậy!

Sau khi mọi người ngồi xuống, thư ký bưng trà, cuộc trò chuyện mới bắt đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK