“Giang... Giang Dạ, giết người thì thôi đi. Mẹ đã giải trừ hôn ước giúp tôi rồi, tôi cũng không bị tổn thương gì, nên chuyện này kết thúc tại đây đi.” Tô Mỹ Huyên dè dặt nói, hơi rụt cổ lại.
Cô ấy chớp đôi mắt to, hơi sợ sệt nhìn Giang Dạ.
Giết Lâm Thế Văn ư?
Cô ấy chỉ cảm thấy não đang thiếu máu nên không phản ứng kịp.
Giết Lâm Thế Văn ở chỗ này sao? Anh đang nói đùa gì thế? Nhưng thấy dáng vẻ của Giang Dạ không giống như đang nói đùa.
Mấy người khác cũng mang biểu cảm khoa trương. Tim đã treo tới cổ họng rồi.
Giết người? Anh gan to bằng trời rồi đó.
Cho dù thân phận bối cảnh của Giang Dạ mạnh đến đâu cũng không được nói giết người trước mặt đám đông thế này.
Hơn nữa còn giết người không tầm thường.
Mọi người đều khó mà tin tưởng lời bá đạo này, nhưng lại chẳng có ai dám lên tiếng phản bác. Toàn bộ nhận thức thông thường đều bị Giang Dạ đảo lộn hết rồi.
Bây giờ bọn họ chỉ hy vọng mọi chuyện mau kết thúc, để rũ sạch quan hệ với chuyện này. Do đó mọi người mong rằng lời nói của Tô Mỹ Huyên có thể ngăn cản sự điên cuồng của Giang Dạ.
Giang Dạ híp mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt anh lướt đến đâu đều khiến người khác căng thẳng đến mức miệng đắng lưỡi khô.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Được thôi, nghe lời cô vậy.”
Đúng lúc này, Giang Dạ bỗng nở nụ cười ngây thơ xán lạn. Chỉ trong tích tắc, sự tàn nhẫn mạnh mẽ trên người đã biến mất không còn bóng dáng.
Vừa dứt lời, cuối cùng trái tim đang bị bóp chặt của mọi người cũng được thả lỏng.
Mắt thấy Giang Dạ đã rút chân ra khỏi đầu gối của Lâm Thế Văn. Tạm thời mọi chuyện đã kết thúc.
Thế nhưng bọn họ không thể nào tưởng tượng được, nếu người nhà họ Lâm biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào?
E rằng bầu trời Tần Tây sắp sập rồi.
Giang Dạ vẫn hờ hững, thật ra hôm nay là anh cố ý khai đao với Lâm Thế Văn. Nếu đánh anh ta tàn phế, chắc chắn sẽ chọc nhà họ Lâm nổi cơn thịnh nộ.
Đã ba năm rồi, anh đã im lặng suốt ba năm. Mặc dù vẫn chưa biết mình là ai, nhưng sự đè nén trong lòng đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy.
Dựa vào thời cơ mở cánh cửa thứ nhất trong trí nhớ, anh cần phải khuấy đảo gây ra sóng to gió lớn ở Tần Tây này.
Mà đối tượng đầu tiên là nhà họ Lâm.
“Chân của tôi, mau đưa tôi đến bệnh viện.” Lâm Thế Văn đau đớn, liên tục kêu gào.
Trong lòng anh ta thầm nghĩ, một khi về đến nhà, nhất định phải băm xác của Giang Dạ thành nghìn mảnh. Như vậy mới giải tỏa nỗi căm hận trong lòng anh ta.
Mọi người nhìn về phía Giang Dạ, thấy anh không hề ngăn cản mới vây quanh Lâm Thế Văn. Nhất là hội trưởng Cổ và Tô Vũ Niên, hợp sức dìu Lâm Thế Văn đứng dậy.
“Mau, người đâu, gọi xe cấp cứu đưa cậu Lâm đến bệnh viện đi.” Bạch Liên cũng không nhịn được lên tiếng, vẫy tay với nhân viên khách sạn.
Thật ra bà ta cũng rất đau đầu, không biết tiếp theo nên đối mặt với nhà họ Lâm như thế nào.
Sau khi Lâm Thế Văn được khiêng xuống, trên gương mặt nghiêm nghị của Bạch Liên mới nở nụ cười lần nữa.
Bà ta đi tới, cười ha hả với Giang Dạ: “Cậu Giang, tôi lại có mắt không tròng xin lỗi cậu lần nữa. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, mời cậu vào.”
Đối mặt với nhà họ Lâm mà chỉ dựa vào nhà họ Tô là không bao giờ được. Bây giờ bà ta chỉ có một hy vọng, đó là Giang Dạ.
Giang Dạ lạnh mặt, phớt lờ Bạch Liên, mà vẫy tay với Lôi Báo.
Đợi ông ta đi tới, anh mới lên tiếng: “Chuyện hợp tác khách sạn ông cứ bàn bạc với nhà họ Tô là được. Nhưng có một điều, hôm nay bác gái đã xé bản hợp đồng mà tôi cầm đến rồi. Vì thế tôi không lo liệu chuyện này nữa, tương lai mấy người có thể hợp tác hay không đều do ông quyết định.”
Mặc dù nói thế, nhưng trên thực tế anh đã cho một bậc thang rồi. Người tinh tường đều có thể nhìn ra chuyện này.
Tất nhiên Bạch Liên hiểu rõ đạo lý bên trong, vẻ mặt mừng rỡ: “Được được được. Đây là điều nên làm. Chắc chắn nhà họ Tô chúng tôi sẽ lấy thành ý tuyệt đối để hợp tác với ngân hàng Phong Hối.”
Trước tiên không quản nhà họ Lâm sẽ thế nào, mà lấy được hợp đồng một tỉ cũng coi như đã uống một viên thuốc an thần rồi.
Kết quả dần chuyển biến tốt, trên mặt Tô Mỹ Huyên tràn đầy hạnh phúc và kiêu ngạo.
Cô ấy kéo tay Giang Dạ, tươi cười nói: “Cảm ơn anh yêu.”
Giang Dạ gật đầu, nhưng lại nói: “Cô hãy đi chúc thọ với bác gái đi. Tôi vẫn còn chút chuyện cần phải bàn, nên không nán lại nữa.”
Việc thăm dò về điện Quỷ Ngục cũng tạm ổn rồi. Kết quả vẫn khá hài lòng. Đã đến lúc thương lượng lần cuối với Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo rồi. Anh đã quyết định sẽ khai hoang chỗ đứng thuộc về mình trên địa bàn Tần Tây này.
“Anh không ăn trưa à?” Tô Mỹ Huyên hơi mất mát.
Giang Dạ an ủi: “Ngoan nào, nếu buổi chiều làm xong việc, tôi sẽ đến biệt thự Kim Tỷ tìm cô.”
Lúc nói, anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Tuyết. Câu nói này là nói cho hai người.
Sau đó anh lại vài lời khách sáo với Bạch Liên, rồi Giang Dạ và Lôi Báo cùng rời đi.
Nửa tiếng sau, trong phòng trà trên tầng hai của vườn trà Xuân Thâm.
Mới chỉ cách một ngày không gặp mà khi gặp lại Mạnh Tương Nữ, Giang Dạ vẫn không khỏi sáng mắt.
Cô gái này quá có sức hấp dẫn. Nhất định là vũ khí có lực sát thương cỡ lớn đối với đàn ông.
“Điện chủ, tôi đã nghe qua chuyện ở khách sạn Đế Hào vào hôm nay rồi, rất bá đạo.” Mạnh Tương Nữ nở nụ cười dịu dàng.
Lúc nói đến chuyện này, cảm xúc của cô ta không dao động gì mấy, như thể đây không phải chuyện to tát gì.
Giang Dạ xua tay nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô đừng gọi tôi là điện chủ Quỷ Đế. Đợi sang năm đến lễ Vạn Quỷ được vạn quỷ công nhận hẵng gọi như vậy. Bây giờ mấy người cứ gọi tôi là Giang Dạ, cậu Giang hay Tiểu Giang gì cũng được hết.”
Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo trao đổi ánh mắt, rồi cười dịu dàng: “Vậy gọi là cậu Giang đi, dù sao cũng phải có tôn ti chủ nô.”
Giang Dạ thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ, gật đầu. Chỉ là một xưng hô mà thôi, nên đối với anh chẳng sao cả.
Anh uống một ngụm trà rồi mới nói với hai người: “Không giấu gì hai người, tôi là người mất trí nhớ, cho đến bây giờ bản thân tôi cũng chẳng biết mình là ai.”
Câu nói này đã khiến Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo đều ngạc nhiên. Không ngờ người truyền thừa của Quỷ Đế lại mất trí nhớ.
Ánh mắt Giang Dạ xa xăm, một tay chống đầu: “Tôi muốn biết rõ mình là ai, muốn hiểu rõ cuộc sống, hơn nữa còn phải sống một cách oanh liệt. Đúng vậy, hôm qua tôi đã nghĩ rất nhiều. Nếu trong trí nhớ của tôi có thứ liên quan đến điện Quỷ Ngục, cũng như Quỷ Đế đời trước, có mối quan hệ dây mơ rễ má. Vậy thì muốn tìm lại ký ức sẽ không thoát khỏi liên quan đến điện Quỷ Ngục.”
“Do đó tôi quyết định tiếp nhận truyền thừa của Quỷ Đế đời trước. Trước lễ Vạn Quỷ năm sau, chấn chỉnh lại điện Quỷ Ngục, đồng thời hoàn thành việc báo thù thay cho Quỷ Đế đời trước, hoàn toàn tiếp nhận vị trí Quỷ Đế, trở thành điện chủ của điện Quỷ Ngục.”
“Hai người là người ủng hộ trung thành của Quỷ Đế đời trước, nên tôi hy vọng hai người có thể giúp đỡ tôi một cách toàn tâm toàn ý.” Nói đến câu cuối cùng, Giang Dạ bỗng toát lên khí chất vương giả.
Khí thế toàn thân vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo.
Thân thế của mình, tám cánh cửa phong tỏa ký ức và mối quan hệ truyền thừa với Quỷ Đế đời trước. Đây đều là những thứ mà anh muốn có được đáp án. Đặc biệt là cánh cửa cuối cùng trong tám cánh cửa, dòng máu tươi kia, tại sao lại khiến anh vô cùng đau lòng. Anh muốn tìm hiểu kỹ càng.
Mạnh Tương Nữ và Lôi Báo vô cùng kích động. Lời nói của Giang Dạ đã khiến bọn họ rất phấn khởi.
Đã năm năm rồi, cuối cùng bọn họ đã tìm thấy phương hướng.
Mạnh Tương Nữ nói: “Yên tâm đi cậu Giang, chắc chắn tôi và Lôi Báo sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu, vực dậy thời kỳ thịnh vượng của điện Quỷ Ngục để an ủi Quỷ Đế đời trước trên trời có linh thiêng.”
Giang Dạ gật đầu, nhìn Lôi Báo: “Hôm nay, sở dĩ tôi đánh Lâm Thế Văn tàn phế, ngoại trừ một chút ân oán thì còn cố ý gây hấn tranh chấp ở Tần Tây. Cuộc sống yên bình trong ba năm qua đã kết thúc rồi. Tôi muốn gây ra sóng gió để trời đất đổi màu. Tôi muốn xây dựng thế lực của riêng mình ở Tần Tây, mà muốn làm được điều này cần phải lựa chọn giẫm lên một gia tộc lớn. Cho nên gia tộc đó chính là nhà họ Lâm.”
“Lôi Báo, ở Tần Tây, vẫn cần ông giúp đỡ tôi nhiều hơn. Thứ nhất là giúp tôi sắp xếp tập hợp tài nguyên, tôi muốn dựa vào tài nguyên của ông để làm vốn liếng ban đầu đi đấu với nhà họ Lâm. Thứ hai, ông hãy giúp tôi duy trì cảm giác thần bí. Ngoài sáng tôi vẫn làm bá chủ ở Tần Tây, nhưng trong tối tôi cũng muốn từng bước chinh phục thế lực của điện Quỷ Ngục ở Tần Tây, để chuẩn bị cho lễ Vạn Quỷ vào năm sau. Cả sáng lẫn tối, nói chung là tôi muốn làm trời ở Tần Tây.”
“Chắc chắn Lôi Báo sẽ dốc hết sức để ủng hộ cậu Giang.” Lôi Báo nghe xong thì cảm xúc dâng trào.
“Được, tiếp theo là tôi muốn hỏi một câu vô cùng quan trọng.” Giang Dạ ngước mắt lên hỏi: “Rốt cuộc Quỷ Đế đời trước chết như thế nào?”