Sau đó Trần Anh Thư tìm thời gian thích hợp
rồi cũng đuổi theo.
Đương nhiên Trường Thiên Thành cũng chẳng có ý định chờ đợi Trần Anh Thư. Mặc dù đã nhìn thấy Trần Anh Thư vẫy vẫy tay qua kính chiếu hậu thế nhưng anh cũng chẳng có ý định dừng lại mà lái xe đi thẳng.
Trương Thiên Thành lái xe không có mục đích, anh chỉ muốn tìm tới một nơi không có ai cả. Chiếc maybach lái như bay trên đường cao tốc, vận tốc đã đạt tới 80 km/h giờ. Anh cảm thấy đầu óc mình có chút trống rỗng.
Điện thoại bên cạnh anh đổ chuông rất nhiều lần, đến lúc nhận điện thoại thì đã là bảy tám giờ tối rồi. Mà lúc này Trương Thiên Thành đã lái xe ra khỏi tỉnh Cần Thơ.
Cuộc gọi từ số điện thoại của Trần Anh Thư cũng không có gì bất ngờ. Vũ Linh Đan cũng nhận được vài cuộc gọi của Trần Đức Bảo, hơn nữa còn là mấy cuộc gọi liên tiếp, hình như có vẻ rất gấp.
Trương Thiên Thành dừng xe bên đường, gọi một cuộc điện thoại cho Trần Đức Bảo.
“Tổng giám đốc Trương, chứng cứ mà anh muốn tôi tìm tôi đã tìm được rồi, bây giờ có cần công bố luôn không?”
Trần Đức Bảo hỏi.
“Chắc chắn chứ?”
Trương Thiên Thành hỏi.
“Vô cùng chắc chắn, còn có cả hình ảnh và video nữa. Lần này chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu, nhưng mà tôi lo lắng cho chị Linh Đan.”
Dù sao nếu như việc này bị truyền ra ngoài thì chắc chắn cũng sẽ đến tại Vũ Linh Đan, vì thế Trần Đức Bảo có chút do dự.
“Cái này cũng là do cô ấy tự chuốc lấy”
Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, anh vốn dĩ đã không hài lòng với Vũ Linh Đan. Anh đã từng cảnh cáo cô rồi, nếu Vũ Linh Đan đã không
nghe thì cũng không thể trách anh được.
“Vâng”
Trần Đức Bảo còn cho rằng Trương Thiên Thành có cách gì khác, vì thế anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau đó, Trần Đức Bảo lại nhiều lời hỏi tiếp: “Tối nay chị Linh Đan cùng Lương Học Đông tham gia một buổi họp tư. Theo báo cáo thì có liên quan tới cổ phần của Tập đoàn Bạch Đằng”
“Tôi biết rồi” Trương Thiên Thành đáp lại.
“Vậy chúng ta.”
Trần Đức Bảo đợi Trương Thiên Thành lên tiếng.
“Yên tâm, tôi đã có tính toán cả rồi. Cậu thông báo hủy buổi họp sáng mai đi, tôi có sắp xếp khác rồi.”
Trương Thiên Thành nói xong liền lập tức cúp điện thoại. Lúc này Trần Anh Thư lại gọi điện tới, Trương Thiên Thành cảm thấy vô cùng phiền phức, hoàn toàn không muốn nhìn thấy người phụ nữ này thêm một giây một phút nào nữa.
Mấy phút sau, Trần Anh Thư lại gửi tin nhắn tới.
“Thiên Thành, em biết anh không muốn gặp nhưng mà mà em chỉ muốn biết bây giờ anh có an toàn hay không thôi. Em thật sự rất lo lắng cho anh”
Trương Thiên Thành cảm thấy có chút đau đầu.
Anh tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng day day thái dương. Anh cũng không phải là một người thích hồi tưởng lại quá khứ, chuyện gì đã qua rồi thì cứ để nó qua. Thế nhưng sự xuất hiện của Trần Anh Thư đã hoàn toàn phá vỡ tư tưởng đó của anh.
Trước kia bọn họ đã từng hạnh phúc, thế nhưng cũng không nghĩa là hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Trước khi về nước, Trương Thiên Thành cũng đã từng nói rõ, lần này anh đi coi như bọn họ đã chấm dứt hoàn toàn. Quả nhiên là Trần Anh Thư đã quên đi giao ước của chính mình.
“Alo”