Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Linh Đan vui vẻ đi về phía trước. 

"Linh Đan, tặng em này." 

Phan Bảo Thái cầm một bó hoa hồng xanh tặng cho Vũ Linh Đan, trong lòng thì ngập tràn vui vẻ. 

Tối hôm qua Trần Tuyết Nhung cũng được nghe tin về mối quan hệ của hai người họ nên rất vui mà gửi lời chúc mừng, nghe cô nói rằng cuối cùng bản thân cũng tìm được một bến bờ hạnh phúc thì Trần Tuyết Nhung cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Hai người họ vừa mới ngồi xuống thì Trương Thiên Thành đút một tay vào túi quần, còn tay kia thì ôm một bó hồng lớn rồi dùng chân đá văng cửa ra. 

Vũ Linh Đan và Phan Bảo Thái đều sững sờ một chút. 

Phan Bảo Thái đang định lên tiếng thì Vũ Linh Đan đã kịp phản ứng, có nhíu mày rồi nhỏ giọng hỏi: "Trương Thiên Thành, anh đang định làm cái gì vậy hả?" 

"Tôi không muốn làm gì cả" Trương Thiên Thành thản 

nhiên nói sau đó anh nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan bằng ánh mắt sâu xa rồi tiếp tục mở lời: "Cô ở đây ăn cơm với người đàn ông khác, sao tôi có thể không làm gì đó được cơ chứ?" 

"Anh!" Khuôn mặt Vũ Linh Đan tràn đầy vẻ lo lắng. 

Trương Thiên Thành là người không được bình thường cho lắm nên lần này anh đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả. 

Trương Thiên Thành đưa bó hoa hồng cho Vũ Linh Đan, cô không nhận. Anh nhìn thấy bên cạnh chỗ ngồi của Vũ Linh Đan có một bó hoa hồng xanh nên khóe miệng nhếch lên rất nhanh, lộ ra vẻ mặt "k thì ra là thế." 

Phan Bảo Thái đã bình tĩnh lại, anh ta đi đến bên cạnh Vũ 

Linh Đan bằng vẻ tự tin, đặt tay vòng qua eo cô rồi hỏi cô bằng giọng dịu dàng: "Linh Đan, em sao thế?" 

Vũ Linh Đan cắn môi, muốn nói nhưng lại thôi. 

E là trong thành phố này không có ai biết về mối quan hệ giữa cô và Trương Thiên Thành. Không ai biết, nhưng lại là kiểu quan hệ rất khó nói... 

Trương Thiên Thành cũng không nói gì, anh muốn nhìn xem Vũ Linh Đan sẽ giải thích như thế nào. 

Mấy giây sau, Vũ Linh Đan mới cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi 

cười rồi nói: "Không có gì cả, Tổng giám đốc Thành tìm em nói chuyện một chút thôi, bây giờ thì không có chuyện gì nữa rồi." 

"Có phải vậy không?" Trương Thiên Thành hỏi một cách hời hợt. 

Phan Bảo Thái nhìn chằm chằm hai người họ bằng ánh mắt nghi ngờ, tất nhiên là anh ta không tin lời giải thích vừa rồi của Vũ Linh Đan. Nhưng tình địch đang ở trước mặt nên Phan Báo Thái vẫn phải làm ra vẻ tự tin. Anh ta tiếp tục đến gần Vũ Linh Đan, tự cho mình thân phận bạn trai của cô rồi nói: "Nếu không còn chuyện gì thì mời Tổng giám đốc Thành ra ngoài giùm cho, tôi và bạn gái của tôi đang dùng bữa." 

"Bạn gái?" 

Trương Thiên Thành lặp lại hai từ đó một lần nữa. 

"Đúng thế, cô ấy là người yêu tôi." Phan Báo Thái không cảm thấy cách xưng hô này có vấn đề gì cả nên anh ta cũng lặp lại thêm lần nữa. 

Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan, ẩn ý trong đáy mắt anh ta ngày càng nhiều hơn: "Vũ Linh Đan, cô đang muốn làm cái gì vậy hả?" 

"Dễ hiểu mà, tôi và Phan Bảo Thái đang hẹn hò sau một thời gian dài quen biết. Mong Tổng giám đốc Thành không quấy rầy chúng tôi." 

Vũ Linh Đan nhún vai một cái, mặc dù trong lòng cô đang thầm chửi mắng Trương Thiên Thành cả trăm nghìn lần nhưng ngoài mặt vẫn yên ổn không gợn sóng, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì ra ngoài cả. 

"Ha ha." Trương Thiên Thành cười một cách lạnh lùng rồi không nói thêm gì cả. 

Ngay khi Phan Báo Thái đang đuổi khách thêm lần nữa thì đột nhiên Trương Thiên Thành xong lại, kéo Vũ Linh Đan khỏi tay Phan Báo Thái rồi ôm cô vào lòng. 

Anh không quan tâm xem Vũ Linh Đan có đồng ý nhận hay không mà cứ nhét thẳng bó hoa hồng đỏ rực trên tay mình vào lòng Vũ Linh Đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK