Đầu của Trương Thiên Thành như sắp vỡ tung, như phát điện trực tiếp đè Vũ Linh Đan trên xe, điên cuồng gặm cắn môi của cô.
"Trương Thiên Thành, anh điên rồi!"
Vũ Linh Đan ưm ưm không phát ra được âm thanh nào, trong không gian hẹp như vậy lại càng không thể tránh né.
Trương Thiên Thành không lên tiếng, chỉ dùng sức cạy mở hàm răng của cô, rồi tiến thẳng vào. Sức mạnh trên tay cũng tăng lên, Trương Thiên Thành hít sâu một hơi, hận không thể cho người phụ nữ này biết tay ở đây.
"Vũ Linh Đan, cô thử thách giới hạn cuối cùng của tôi hết lần này đến lần khác, cô cảm thấy chơi vui lắm sao?"
Trương Thiên Thành mặt lạnh tanh, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên như một kẻ điên.
"Giưới hạn cuối cùng? Trương Thiên Thành, từ khi nào anh có giới hạn cuối cùng vậy?"
Vũ Linh Đan không cam lòng yêu thế phản bác lại.
Không khí đột ngột trầm mặc, Trương Thiên Thành giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, có thể phun trào bất cứ lúc nào và nhấn chìm mọi thứ.
Anh hằn học nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan rồi cắn vào cổ cô một lần nữa.
Anh cũng không có ý định buông ra, Vũ Linh Đan cuộn tròn mình vì đau, cánh tay không ngừng vung về phía Trương Thiên Thành nhưng tất cả đều vô ích.
Chờ đến khi Trương Thiên Thành buông ra, cổ bị đau mấy chỗ, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, Vũ Linh Đan đã biết chuyện gì đã xảy ra.
"Trương Thiên Thành, anh."
Vũ Linh Đan vội vàng kéo cao cổ áo của mình, nhưng lại không thể che giấu được, nếu Phan Báo Thái nhìn thấy thì nhất định sẽ hiểu lầm.
Lại nhìn vẻ mặt cười bên ngoài nhưng bên trong không cười của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan hiểu rằng rõ ràng Trương Thiên Thành đang cố ý.
"Trương Thiên Thành!"
Bờ môi của Vũ Linh Đan run rẩy, nước mắt gần như sắp rơi xuống, cô nhanh chóng mở cửa xe, nhưng chưa kịp đi xuống,
cả người lại bị Trương Thiên Thành kéo vào trong xe, đè lên người cô.
"Anh muốn làm cái gì?"
Vũ Linh Đan hỏi.
"Tôi muốn giữ cô ở bên cạnh, cho dù phải dùng bạo lực hay không từ thủ đoạn thì tôi cũng sẽ không do dự."
"Tại sao anh lại ích kỉ, độc đoán như vậy?"
"Đúng vậy, tôi ích kỷ, tôi độc đoán, cái gì thuộc về tôi, cho dù tôi ném đi thì cũng sẽ không cho người khác dễ dàng có được."
Vũ Linh Đan bực bội đẩy Trương Thiên Thành ra, đây không phải là lần đầu tiên Vũ Linh Đan nghe thấy những lý lẽ kỳ lạ của Trương Thiên Thành, cô vốn cho rằng điều này đã quen thuộc nhưng vẫn cảm thấy rất tức giận.
Có hét lên: "Trương Thiên Thành, tôi là người, không phải tài sản riêng của anh."
"Cô có quyền lợi này sao?"
Trương Thiên Thành khịt mũi coi thường.
Sau đó Trương Thiên Thành ngồi vào vị trí lái xe rồi khởi động động cơ.
Vũ Linh Đan bất an: "Trương Thiên Thành, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Hiện tại cô không cần nói gì nữa, mọi chuyện tùy tôi quyết định, còn Phan Bảo Thái kia, tốt hơn hết cô nên tránh xa anh ta
ra, tôi không muốn tức giận."
Nghe lời một chút!