Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin lỗi, Phan Bảo Thái, em nghĩ chúng ta nên làm từng bước một" 

Vũ Linh Đan giải thích. 

"Không sao đâu, chính anh là người nên xin lỗi. Anh quá sốt ruột, không sao, chúng ta bắt đầu một lần nữa, tất cả phải bắt đầu từ từ." 

Phan Bảo Thái nới lỏng vai Vũ Linh Đan rất nhiều, và nhẹ 

nhàng siết chặt lòng bàn tay Vũ Linh Đan, không muốn tạo áp 

lực quá nhiều cho cô. 

Đầu phim, điện thoại di động của Phan Bảo Thái đột ngột đổ chuông và anh ta phải ra ngoài. 

Khi quay lại, Vũ Linh Đan đang đeo kính, đầu óc đang tập trung vào bộ phim, thậm chí còn không thèm liếc nhìn người bên cạnh. 

Phan Bảo Thái nắm tay Vũ Linh Đan và siết nhẹ, như thể đó là một tín hiệu bí mật nào đó, nhưng vẫn không nói gì. 

Khóe miệng Vũ Linh Đan hơi chuyển động, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Phan Bảo Thái trở nên lạnh lẽo hơn nhiều khi đi ra ngoài. 

Trong bóng tối, Phan Bảo Thái cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thoải mái của Vũ Linh Đan, thân thể anh ta không thể không đến gần cô, nhưng khi khoảng cách chưa đến một centimet, Vũ Linh Đan lại né tránh đi. 

Cũng may, Phan Báo Thái cũng không tiếp tục làm tới. 

Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Không biết từ khi nào, đầu óc của Vũ Linh Đan không còn ở trên phim nữa, cô cảm thấy lòng bàn tay của Phan Bảo Thái càng ngày càng lạnh, càng ngày càng không được tự nhiên. 

Tuy nhiên, lúc này có không dám nhìn Phan Bảo Thái. 

Cho đến khi kết thúc bộ phim, Vũ Linh Đan vẫn không biết bộ phim đang nói về cái gì, bắp chân chưa cử động đã bắt đầu tê dại. 

"Đi thôi" 

Vũ Linh Đan mỉm cười với người bên cạnh, nhưng chỉ với một tiếng "A”, cô sợ đến mức ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa. 

Đó là Trương Thiên Thành! 

Đầu óc Vũ Linh Đan giống như một đống hỗn độn, thậm chí cô cảm giác được chính mình điên rồi, rõ ràng là Phan Bảo Thải, làm sao có thể trở thành Trương Thiên Thành? 

Tay cô cũng bị Trương Thiên Thành nắm chặt. 

Nhìn thấy Vũ Linh Đan ngồi xuống, Trương Thiên Thành cũng ngồi xuống theo, nhìn chằm chằm đầy ẩn ý vào khuôn mặt tái nhợt của Vũ Linh Đan, không cười hỏi: "Bộ phim hôm nay thế nào?" 

Vũ Linh Đan không hề trả lời, đầu óc vẫn đang hoạt động, hẳn là trước đó Phan Bảo Thái đã nhận điện thoại, và rồi Trương Thiên Thành đã ngồi vào thay thế. 

Vũ Linh Đan cau mày, khó chịu hỏi: "Trương Thiên Thành, anh theo dõi tôi." 

"Không có" 

Trương Thiên Thành chỉ đơn giản là phủ nhận nó, ngay cả khi Vũ Linh Đan biết anh đang nói dối thì cô có thể làm gì với anh đây? 

Trước đây anh quả thật đã đánh giá thấp khả năng gây rắc rối của người phụ nữ này, thế mà cô đã thực sự uống trà và 

xem phim với người đàn ông khác, thật sự nghĩ anh bị mù sao? 

"Trùng hợp là tôi cũng qua đây xem phim, và cũng trùng hợp là cô cũng ở đây." 

Trương Thiên Thành không đỏ mặt, và nói dối một cách không ngượng miệng. 

Vũ Linh Đan tức giận gạt tay Trương Thiên Thành và bước đi, nhưng chưa đi được hai bước, đôi chân của cô đã tê dại, cả người không thể kiểm soát mà ngã vào lòng Trương Thiên Thành. 

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Vũ Linh Đan rõ ràng là đang bối rối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK