Đương nhiên, Vũ Linh Đan sẽ không tin vào một lời khen nịnh nọt như vậy, vì thế có đáp lại một cách lịch sự: "Tổng giám đốc Học Đông khách sáo rồi. Tôi chỉ làm những gì tôi nên làm, e rằng tôi phải cảm ơn sự đóng góp của anh đấy chứ."
Lương Học Đông nghe vậy, quả nhiên cười ha ha, sau đó nhìn Vũ Linh Đan đầy ẩn ý và nói: "Nên làm thôi"
"Vâng, tổng giám đốc Đông"
Vũ Linh Đan lập tức đứng thẳng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc làm cho Lương Học Đông cười thêm vài lần, dặn đi dặn lại khu nghỉ mát mới lần này không thể xảy ra sơ sót gì.
Khi Vũ Linh Đan trở lại văn phòng, cô nhận được tin nhắn của Trương Thiên Thành.
"Có ai làm cô khó xử trong cuộc họp không, hay là tôi tìm cho cô một dự án hợp tác với Bạch Đằng, cho cô trấn áp nhỉ?"
Vũ Linh Đan không thể nhịn được cười ngay khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, thậm chí cô có thể tưởng tượng Trương Thiên Thành đang nghiêm túc khi gõ dòng này, như thể anh đang đối mặt với kẻ thù.
Càng nghĩ như vậy, Vũ Linh Đan càng mỉm cười hạnh phúc han.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời một tin nhắn cho Trương Thiên Thành:
"Tổng giám đốc Thiên Thành có thể yên tâm, mọi việc diễn ra tốt đẹp trong cuộc họp, và không một người nào không tinh
mắt dám xúc phạm tôi."
Sau khi gửi tin nhắn, Vũ Linh Đan nhìn ra ngoài cửa sổ và vươn vai một cái.
Buổi chiều, Vũ Linh Đan không làm được gì nhiều, sau khi đơn giản thu xếp tài liệu và làm lại kế hoạch khu nghỉ dưỡng mới, cố định về nhà.
Không ngờ Trương Thiên Thành đã xuất hiện đúng giờ trước cổng Bạch Đằng.
Trong giờ cao điểm, người ra kẻ vào trước cổng Bạch Đằng đông như kiến, Vũ Linh Đan có chút ngượng ngùng trách Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành không quan tâm, đạp ga vội vàng rời đi, tiện thể hỏi tối nay ăn gì.
"Tối nay tôi không muốn ăn gì cả, anh đưa tôi về đi"
Vũ Linh Đan một tay chống trán, có chút mệt mỏi chỉ muốn
ngủ một giấc cho khỏe.
Trương Thiên Thành, người vẫn còn tràn đầy nụ cười lúc trước, lập tức cau mày, không lên tiếng, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Vũ Linh Đan nhận thấy đây không phải là đường về nhà, lại nhìn vẻ mặt của Trương Thiên Thành, cô quan tâm hỏi: "Tay của anh bây giờ thế nào rồi? Có muốn đến bệnh viện thay bằng mới không?"
"Không cần."
Thái độ lạnh lùng thờ ơ của anh khiến người ta vừa nghe đã
khó chịu.
Vũ Linh Đan có chút bất lực: "Coco vẫn cần phải chăm sóc,
nhưng tôi không thể ở nhà anh mãi được."
"Sống thì có làm sao, hay là Vũ Linh Đan cố có ý khác?"
Vũ Linh Đan chỉ là thăm dò một cầu, kết quả hoàn toàn làm cho Trương Thiên Thành khó chịu, Trương Thiên Thành dừng chiếc Maybach ở bên đường, quay qua lớn tiếng hỏi.
Vũ Linh Đan sợ hãi nên hỏi: "Tôi có thể có ý nghĩ gì chứ, cho dù anh bị thương vì tôi, anh cũng không thể để tôi chăm sóc anh cả đời được mà"
Quả thật là không thể giải thích được!