Chẳng bao giờ biết chủ động chút nào cả.
Anh không cho lên giường thì không lên giường thật hả, thảo nào suốt mấy năm qua anh không thể biết được người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Trương Thiên Thành bước ra phòng khách, nhìn người phụ nữ không tim không phổi này đã ngủ mất rồi, không biết phải xả lửa giận đi đâu. Cuối cùng anh chỉ đành bế cô lên, nhẹ nhàng nhét cô lên giường.
Vũ Linh Đan em một tiếng, gối lên tay Trương Thiên Thành.
"Rốt cuộc thì người phụ nữ ngu ngốc này đã nghĩ thông rồi
hả?"
Trương Thiên Thành mừng thầm.
Hình như từ khi xem nhật ký, biết được người phụ nữ này vẫn có cảm tình với mình, thậm chí là thích thì mặc dù lúc đó anh có chút ghét bỏ nhưng cũng không thể che giấu nội tâm
đang rất hài lòng.
Đương nhiên, đó là bí mật của Trương Thiên Thành.
Quyển nhật ký đã bị anh đốt trụi rồi, vì anh sẽ không để bất luận kẻ nào biết được bí mật đó.
Kết quả là khi Trương Thiên Thành phát hiện thật ra Vũ Linh Đan chỉ đang ngủ mà thôi, đó chỉ là hành động trong vô thức thì anh lại bắt đầu căm tức.
Anh nặng nề rút cánh tay mình về, nhìn đầu có nghiêng
sang một bên bèn cảm thấy rất khó chịu.
Người phụ nữ này vẫn ngu ngốc như trước.
Người đàn ông hoàn mỹ như anh, ngoài kia có không biết bao nhiêu cô gái đang nhìn chằm chằm, thế mà cô lại muốn ly
hôn.
Không đúng, hình như là mình nói muốn ly hôn mà.
Trương Thiên Thành sửng sốt một hai giây, trước đây mình nghĩ cái gì mà nói ly hôn vậy nhỉ?
À, nghĩ ra rồi, anh muốn cho người phụ nữ ngu ngốc này sự tự do. Đằng nào thì cái lợi dụng được anh đã lợi dụng rồi, thỉnh thoảng anh lại có lòng tốt, để cô trở lại làm một người độc thân, trở lại bầu trời tự do cho cô.
Cũng không biết lúc đó người phụ nữ này nghĩ gì, hay là lúc
đó cô muốn giữ đứa con lại là vì thích mình nhỉ?
Nhưng trái tim của đứa bé không phát triển bình thường...
Thôi thôi, không nghĩ nữa.
Nếu người phụ nữ này thích mình thật thì nhất định cô sẽ khó kìm lòng nổi, đầu đến mức kết hôn được mấy năm rồi cô vẫn lạnh lùng như ngày đầu, khiến anh cảm thấy mình không nhận được chút tình yêu nào.
Thậm chí đến bây giờ người phụ nữ này và mình lúc nào cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Nhưng mà người ta nói hoạn nạn thấy chân tình, người phụ nữ này có thể vì mình bị bệnh mà chạy đến đây. Ừm... anh vẫn rất hài lòng.
Trong đầu của Trương Thiên Thành như đang có hai con người nho nhỏ đánh nhau, hình như từ khi Trương Thiên Thành nhìn thấy Vũ Linh Đan, tâm trạng của anh không thể bình tĩnh được nữa, ngay cả sự tự chủ mà trước nay anh luôn lấy làm kiêu ngạo cũng biến thành không đỡ nổi một đòn.
Nhìn khuôn mặt sạch sẽ, đôi môi hồng hào, Trương Thiên Thành không nhịn được cúi người xuống muốn hôn có một cái.
Kết quả là Vũ Linh Đan không tìm đường chết thì không phải chết, mở mắt ngay vào lúc này.
Vũ Linh Đan sợ hãi lập tức hét lên một tiếng chói rai, phá hủy bầu không khí đang lãng mạn.
Cô đang nằm mơ bị ngã từ trên vách đá xuống, đầu bị và đập nặng nề, đột nhiên có một tảng đá đập về phía mình, rồi cô tỉnh lại.
"Trương Thiên Thành, anh làm cái gì vậy?"
Vũ Linh Đan kêu to, ôm chăn che người, cách xa anh ra.