Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng, vì không thể quay lại quá khứ nên tôi cảm thấy rất buồn, rất đau khổ. Bây giờ nhìn thấy anh trên người tôi, tôi càng thấy buồn nôn hơn. Trương Thiên Thành, anh hài lòng chưa?" 

Vũ Linh Đan bị ép bức không chịu được, rốt cuộc cô cũng gào lên. 

"Được! Vũ Linh Đan, tôi nói cho cô biết, tôi rất hài lòng. Đừng nói với tôi mấy năm nay cô vẫn luôn thích Phan Bảo Thái, cô đừng có tự lừa mình dối người nữa, mấy năm nay người cô yêu chỉ có tôi thôi, từ ngày đầu tiên cô gả cho tôi cô đã yêu tôi rồi, không phải sao?" 

Trương Thiên Thành nói ra một mạch những điều mình nhìn thấy trong nhật ký. 

Nếu không phải anh đã sớm biết trong trái tim Vũ Linh Đan không có Phan Bảo Thái, không biết cô yêu mình đến mức nào thì e rằng Trương Thiên Thành đã sớm dẫn người phụ nữ này 

đi. Cho dù là nhốt cô lại cả đời cũng được, cô đừng nghĩ đến chuyên Phan Bảo Thái có thể tìm thấy cô. 

Cần gì nói lý rồi khuyên bảo cô như bây giờ. 

Ngược lại là Vũ Linh Đan, cô ngây ngẩn cả người. 

Sự tuyệt vọng trong mắt biến thành khiếp sợ. 

Đã từng... 

Đã từng là vậy. 

Nhưng mà... 

Tại sao Trương Thiên Thành lại biết được điều này, đầu óc Vũ Linh Đan bỗng trở nên hỗn loạn. Cô nhìn cái dáng vẻ thờ ơ, điên cuồng, kiêu ngạo của Trương Thiên Thành bây giờ, cô cũng chỉ cho rằng do Trương Thiên Thành tự cho là mình đúng, tự luyến quá mức mà thôi.

Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, tiếp tục kích thích dây thần kinh đã hơi căng thẳng của Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh đừng có nằm mơ nữa. Kết hôn ba năm, anh đối xử với tôi như thế nào thì trong lòng anh hiểu rõ, làm sao tôi có thể yêu anh chứ?” 

“Vậy sao?” 

Sức lực trên tay Trương Thiên Thành mạnh hơn một chút, Vũ Linh Đan đau đến mức nhe răng toét miệng. 

Chính vì biết nội dung quyển nhật ký nên Trương Thiên Thành mới biết được bây giờ Vũ Linh Đan đáng ghét thế nào. Miệng nói một đường nhưng trong lòng nghĩ một nẻo, cố ý nói bản thân mình như vậy. 

“Xem ra cô cần nên ôn lại ký ức một chút rồi. Ba năm nay là ai trông ngóng tôi trở về, là ai không hề chống cự với sự xâm phạm của tôi. Giống như bây giờ vậy, trong miệng vừa nói không muốn nhưng bên dưới đã ướt đến rối tung rối mù rồi. Sợi rằng mùi vị này, có lẽ Phan Bảo Thái cũng chưa từng nếm thử nhỉ?” 

“Đương nhiên, cả đời này của anh ta cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội này. Vũ Linh Đan, rất tốt, xem ra tôi nên dạy dỗ cô một chút thì cô mới nhớ lại cảm giác khi ở bên cạnh tôi là như thế nào.” 

Trương Thiên Thành sâu xa nói một câu, sau đó bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, lại càng dùng sức hơn khi nãy, chạm đến chỗ sâu nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK