Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Bảo Thái gật đầu, không biết anh ta đã nghe Vũ Linh Đan nói những lời này hết bao nhiêu lần rồi, anh ta cũng hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ của Vũ Linh Đan. 

Bạch Đằng đổi chủ, nếu đổi lại là anh ta thì chắc anh ta cũng không cam lòng, tiếc là anh ta không hề nghe được lời nào như thế từ Vũ Linh Đan. 

“Được rồi, ăn cơm trước đã”. 

Phan Bảo Thái gắp thức ăn cho cô. 

Hôm đó, Phan Bảo Thái lại đích thân đưa Vũ Linh Đan về nhà. Vũ Linh Đan suy nghĩ rồi mời Phan Bảo Thái lên phòng ngồi chơi một lúc nhưng lúc đó Phan Bảo Thái nhận được điện thoại từ công ty, dường như có chuyện gấp gì đó nên không có thời gian. 

Trước khi xuống xe, Vũ Linh Đan ngập ngừng nhưng rồi cô không kiềm chế được nên hỏi: “Nghe công ty bàn tán là anh đã chấm dứt hợp tác với Á Đông rồi sao?” 

Vũ Linh Đan cuối cùng vẫn không nhịn được. 

Phan Bảo Thái im lặng một lúc, việc đầu tiên anh ta nghĩ đến là cuộc điện thoại lúc chiều đã bị Vũ Linh Đan nghe thấy nhưng trông dáng vẻ không biết gì của Vũ Linh Đan thì lại không giống lắm. 

Vũ Linh Đan không kiềm được, hỏi tiếp: “Em nghe nói gần đây Á Đông đang gây nhau rất gắt..” 

“Linh Đan, em đừng bận tâm đến những chuyện này nữa, anh tự có tính toán, được không?” 

Phan Bảo Thái nói ra câu tiếp theo với giọng điệu nặng nề hơn khiến trái tim Vũ Linh Đan hơi run lên. Nhưng sau đó Phan Bảo Thái lại mỉm cười dịu dàng như trước, Vũ Linh Đan cũng không tiện nói gì thêm.

Phan Bảo Thái lại nói: “Em yên tâm, anh sẽ xử lý, cũng sẽ làm việc mà anh cho rằng cần làm”. 

Vũ Linh Đan xuống xe, vẫn có chút không yên quay đầu lại. 

Đột nhiên Phan Bảo Thái cười rộ lên. 

Anh ta nghiêm túc nhìn Vũ Linh Đan, tiếp tục nói: “Chí ít thì anh đang bảo vệ mong muốn của anh.” 

Vừa lên lầu, Vũ Linh Đan bỗng nhìn thấy một bóng đen trước cửa, nhìn kỹ lần nữa thì chợt gọi lớn: “Trương Thiên Thành!” 

Tính ra hai người đã gần một tuần không gặp nhau, Trương Thiên Thành đột nhiên giống như một hồn ma xuất hiện trước cửa nhà mình khiến Vũ Linh Đan hoàn toàn không khống chế được cảm xúc. 

Ngược lại khi Trương Thiên Thành ngẩng đầu, trong đội mắt sâu thẳm có thêm một chút khinh thường: "Sao, không muốn mình thấy tôi à?” 

“Không có 

Vũ Linh Đan vừa mở cửa vừa nói: “Tôi còn cho rằng khoảng thời gian này anh sẽ bận đến thời gian ngủ cũng không có, thật sự không ngờ rằng anh vẫn còn sức lực đến chỗ tôi gây phiền phức.” 

Trương Thiên Thành nghe thấy hai từ phiền phức thì ảnh mắt rõ ràng đã sững lại. Nhưng anh cũng không nói gì cả, sau khi tiến vào phòng thì đi thẳng tới sô pha ngồi xuống, buông một câu: “Tôi đói rồi.” 

Vũ Linh Đan quay đầu lại, có chút ghét bỏ nhìn Trương Thiên Thành. 

Mấy ngày không gặp, dường như Trương Thiên Thành đã già đi mấy tuổi. 

Râu không cao, bọng mắt đen cũng càng thêm trầm trọng. Vũ Linh Đan rót cho anh ly nước trước, để anh làm ẩm đôi môi đã khô nứt kia, sau đó mới nói: “Có thời gian như vậy mà cũng không biết ăn một bữa thật ngon.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK