Bác sĩ vừa nói xong, Vũ Linh Đan chợt hiểu ra vấn đề: hẳn là Phan Bảo Thái sợ làm mất chiếc nhẫn nên ở tình huống nguy hiểm như vậy, hắn vẫn nắm chặt tay không rời.
cúp điện thoại, Vũ Linh Đan ướt nhòe hai khóe mắt, cuối cùng cô nhịn không được khóc nức nở.
Trương Thiên Thành thấy cũng không ngăn cản.
Phan Bảo Thái không có việc gì, gánh nặng tâm lý của Vũ Linh Đan sẽ không còn quá nặng, anh cũng không đến mức cảm thấy tội lỗi.
Trương Thiên Thành tự chủ trương chở Vũ Linh Đan đến một nhà hàng chuyên bán món ăn Quảng Đông, vì không biết cô thích ăn cái gì nên anh chọn đại vài món.
Lúc này Vũ Linh Đan không nói lời nào, ánh mắt trống rỗng vô hồn, trong đầu chỉ còn lại hình bóng của Phan Bảo Thái.
Hiện tại, cô rất muốn đến gặp Phan Bảo Thái, nhưng cô cũng biết việc này còn khó hơn lên trời.
“Ăn cơm đi, cậu ta đã không có việc gì, cô lo lắng làm gì nữa”
Trương Thiên Thành chủ động gắp đồ ăn, kéo cô hoàn hồn lại.
Vũ Linh Đan liếc mắt nhìn Trương Thiên Thành một cái, không nói một lời, yên lặng dùng bữa.
Vừa mới ăn được một miếng, cảm giác buồn nôn của Vũ Linh Đan lại ập tới, cô nhịn không được mà nôn ra ngay trên bàn.
Trương Thiên Thành nhíu mày, quăng đôi đũa xuống bàn, hắn cũng không còn tâm tư để ăn tiếp, hắn đợi Vũ Linh Đan lau miệng, nói: “Vũ Linh Đan, chúng ta nghiêm túc tâm sự:
Vũ Linh Đan chần chờ một chút nhưng thấy ánh mắt kiên định của Trương Thiên Thành, cô gật đầu.
Vài phút sau, Vũ Linh Đan cũng không biết anh chở cô đi đến nơi nào, chỉ biết cô đã ngồi trên xe một khoảng thời gian dài, xung quanh hai bên toàn cảnh vật lạ, cô hỏi: “Không phải đi tâm sự hả, sao phải đi đến chỗ khác?”
Trương Thiên Thành không trả lời. Anh có chút bực bội, âm nhạc trong xe cũng không ngăn
được bứt rứt khó chịu trong lòng anh. Cuối cùng, anh dừng xe ven đường, mở cửa sổ lấy lại bình tĩnh.
Không gian yên lặng đến đáng sợ, không ai chịu mở lời.
Cho đến khi Trương Thiên Thành lập điếu thuốc, anh bỗng nhiên nhìn về phía Vũ Linh Đan, hỏi: “Cô thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ gì?”
Trương Thiên Thành nói chuyện không đầu không đuôi làm cho Vũ Linh Đan không phản ứng kịp. Thái độ của anh vẫn nghiêm túc như cũ, anh im lặng, dường như không có ý định sẽ nói tiếp, hiển nhiên là đang đợi câu trả lời của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan có chút bất an xê dịch cơ thể, không dám nhìn thẳng Trương Thiên Thành, cuối cùng nói: “Tôi với Phan Báo Thái...”
“Tôi không muốn nghe cô nhắc tới hắn. Tôi hỏi cô Vũ Linh Đan, cô là người trưởng thành, tôi hy vọng cô có thể đưa ra lựa chọn chính xác, cô
cũng không yêu Phan Bảo Thái, cần gì phải miễn cưỡng chính mình như vậy.”
Trương Thiên Thành châm ngòi.
Sở dĩ anh bình tĩnh như vậy là vì anh nhìn thấu biểu hiện giả dối giữa Vũ Linh Đan và Phan Bảo Thái, anh vẫn luôn chờ Vũ Linh Đan nhận thức rõ ràng nhưng không ngờ rằng, người phụ nữ này dám đáp ứng lời cầu hôn của Phan Bảo Thái.