"Cô xuống xe cho tôi!"
Trương Thiên Thành vô cùng tức giận, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, cuối cùng trước khi cơn tức giận bùng phát, anh đã mở cửa xe ra lệnh đuổi cô xuống.
"Trương Thiên Thành..."
"Xuống xe, đừng để tôi lặp lại lần nữa"
Trương Thiên Thành cảm thấy mình nhất định là điên rồi nên mới cố gắng đối xử tốt với Vũ Linh Đan, người phụ nữ này rõ ràng là ngu ngốc đến mức không còn thuốc nào chữa nổi nữa rồi.
Anh quyết định trở lại trạng thái trước đây, dù sao thì anh cũng không thể van xin Vũ Linh Đan làm gì được. Nếu đã không muốn, vậy thì được thôi, từ bây giờ đừng nghĩ đến việc tìm kiếm anh nữa.
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Trương Thiên Thành và bộ dạng núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, Vũ Linh Đan quyết định xuống xe trước.
Vũ Linh Đan còn chưa đứng vững, chiếc Maybach đột nhiên tăng tốc, lao ra đường lớn như một mũi tên, để lại Vũ Linh Đan ho dữ dội vì hít vài làn khói.
Nhìn chiếc Maybach hòa vào dòng xe trên đường, Vũ Linh
Đan cũng thở dài một hơi, tâm tư của người đàn ông này thất thường như thời tiết vậy.
Về đến nhà, cô tắm rửa thoải mái ngủ một giấc để bảo toàn
nhan sắc.
Bên kia, Trương Thiên Thành càng nghĩ càng tức giận, quay đầu xe lại tìm Vũ Linh Đan, kết quả là Vũ Linh Đan đã bắt taxi rời đi, thế thì Trương Thiên Thành có thể tìm ở đâu được chứ.
Điều này càng làm cho Trương Thiên Thành tức giận.
Mình đã như vậy rồi mà người phụ nữ vẫn không an ủi xin tha thứ một câu nào cả, vô tâm đến mức khiến người ta phát điện mà.
Trương Thiên Thành vốn dĩ muốn gọi điện thoại, nhưng điện thoại vừa thông thì anh cúp máy, không thể để người phụ nữ này cảm thấy mình có sức hút khiến anh chủ động hết lần này đến lần khác.
Trương Thiên Thành quyết định lạnh nhạt với Vũ Linh Đan trong hai ngày, để người phụ nữ nhận ra thân phận và sửa đổi lại thái độ.
Hai ngày nay Vũ Linh Đan vẫn đi làm bình thường, cuối tuần lại nhận được cuộc gọi từ Trần Tuyết Nhung, Vũ Linh Đan hơi cảm thấy có lỗi vì suýt chút nữa đã quên mất, vì thế đã đồng ý qua đó chơi.
Kể từ lần cuối cùng Trần Tuyết Nhung rời nhà thuê, Bùi Văn Cường đã thực sự dọn ra ngoài sống với Trần Tuyết Nhung.
Vũ Linh Đan không biết họ đã phải trải qua bao nhiêu rắc rồi, nhưng nhìn kết quả cuối cùng cho thấy Bùi Văn Cường vẫn rất có tâm có lòng, Vũ Linh Đan cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngôi nhà mới ở ngoại ô, Vũ Linh Đan lái xe đến đó, khi cô đến thì Bùi Văn Cường không có ở đó.
Trần Tuyết Nhung kéo Vũ Linh Đan đi quanh biệt thự, môi trường tự nhiên trông khá thoải mái, cuối cùng Trần Tuyết Nhung kéo tay Vũ Linh Đan với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Chú con vẫn để lại một phòng cho con, nếu con có thể qua sống với mẹ thì thật là không gì sánh bằng."
"Như bây giờ con qua cũng thuận tiện mà, với cả con sẽ không làm phiền thế giới của hai người đầu"
Vũ Linh Đan cười khúc khích và nhún vai nhẹ để giải quyết sự bối rối của Trần Tuyết Nhung.
"Đúng rồi, chú con có đem về một mẻ hải sản, buổi trưa mẹ sẽ bảo người ta làm cho con ăn."