Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Linh Đan đang xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng Phan Bảo Thái không chào Trương Thiên Thành, chỉ mỉm cười với Vũ Linh Đan và ra hiệu cho cô vào phòng nói chuyện. 

"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Thiên Thành nói vậy thôi chứ không có ý xấu đâu." 

Vũ Linh Đan xin lỗi sau khi bước vào. 

Nhưng trong mắt Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan rõ ràng đang bảo vệ Trương Thiên Thành, và tâm trạng của anh ta có thể hình dung được. 

Sau khi ngồi xuống, anh ta cúi đầu, nhẹ nói: "Linh Đan, em không cần nói giúp cho Trương Thiên Thành như thế. Thật ra em có thể đến là anh vui rồi. Về phần thái độ của Trương Thiên Thành, anh không quan tâm" 

Vũ Linh Đan há miệng thở dốc, không nói nên lời. 

 

Anh ta nói một cách khô khan, ngồi xuống đối diện với Vũ Linh Đan, trong phòng bệnh trở nên hơi im ắng một cách áp lực. 

Vũ Linh Đan muốn nói điều gì đó, nhưng cô do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ có một câu nói được nén ra: "Bây giờ anh ổn chứ?" 

"Như thế nào là ổn, như thế nào là không ổn?" 

Phan Bảo Thái hỏi ngược lại. 

Vũ Linh Đan chỉ vào vết thương trên đầu của anh ta. Phan Bảo Thái ngay sau đó mỉm cười, nhưng trông anh ta có vẻ không vui: “Vết thương trên đầu đã ổn rồi. Chỉ là người nhà không yên tâm nên mới để anh ở trong này, có lẽ hôm nay sẽ xuất viện” 

"Dù sao thì trước khi xuất viện, em có thể đến gặp anh, chứng tỏ em vẫn lo lắng cho anh, như vậy là đủ rồi." 

Lời nói của Phan Bảo Thái một lần nữa làm bầu không khí trở nên xấu hổ. 

Đột nhiên, Vũ Linh Đan hối hận vì khi nghe những điều Trần 

Tuyết Nhung nói nên cô mới cố ý qua đây một chuyến. Trên thực tế, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi rồi, không thể thân thiết như bạn bè được nữa. 

"Nếu không có việc gì thì em cũng không làm trì hoãn việc xuất viện của anh nữa, em đi trước đây." 

Vũ Linh Đan đứng lên và nói. 

"Em không thể ở cùng anh một lúc sao?" 

Phan Báo Thái dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, dường như sợ Vũ Linh Đan đổi ý, sau đó Phan Bảo Thái lại nói thêm một câu: "Ngồi một lát đi." 

Vũ Linh Đan không thể từ chối nên đành gật đầu. 

Ngoài cửa, Trương Thiên Thành vẫn dựng tai nghe động tĩnh bên trong, nhưng tiếc rằng hiệu quả cách âm quả tốt nên không nghe thấy một lời nào. 

Sau khi đồng ý để Vũ Linh Đan vào một mình, Trương Thiên Thành bắt đầu hối hận tại sao người phụ nữ của mình lại phải ở một mình với những người đàn ông khác chứ. 

Nhưng nếu bây giờ đi vào trong thì ý đồ của anh quá rõ ràng, lộ ra vẻ anh là người có bụng dạ hẹp hòi. 

Vì vậy, Trương Thiên Thành đứng ngoài cửa còn rối rắm hơn cả hai người ở trong phòng bệnh kia. 

"Thật ra hai ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, có thể là những cách của anh trước đây có vấn đề, anh cứ chìm đắm trong quá khứ không có cách nào thoát ra được. Anh nghĩ có thể quay lại bù đắp cho em, bây giờ nghĩ lại thì đúng là mình quả nực cười rồi." 

Sau khi Phan Báo Thái nói xong, anh ta nhìn lên Vũ Linh Đan một cách bất lực: 

"Anh biết những năm qua, cả anh và em đều đã thay đổi rất nhiều. Có thể vì sự thay đổi này mà em không còn chấp nhận anh nữa. Không sao đâu, anh không vội." 

"Linh Đan, chúng ta có thể bắt đầu lại không?" 

Cuối cùng Phan Bảo Thái cũng hỏi. 

Anh ta nói điều này không phải để từ bỏ, mà để nhận ra rõ ràng rằng anh ta nên từ bỏ quá khứ sớm và theo đuổi Vũ Linh Đan một lần nữa. 

Thành thật mà nói, Vũ Linh Đan hoàn toàn bị dọa sợ rồi. 

Nhưng may mắn thay, Phan Bảo Thái cũng suy nghĩ cẩn thận rằng quá khứ khác với hiện tại, điều này khiến cô thoải mái phần nào, nhưng Vũ Linh Đan vẫn lựa chọn từ chối sự theo đuổi của Phan Bảo Thái. 

Phan Bảo Thái cau mày: "Là bởi vì Trương Thiên Thành?" 

"Không phải"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK