Chương 117: Tôi sẽ không bỏ qua
Vốn dĩ, cô cũng chỉ thuận miệng nói thôi, Vũ Linh Đan không ngờ lại trùng hợp đến thế. Lúc này, cô nghiêng đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, nói: “Nếu tình cảm của hai người các người thật sự tốt thì còn cần gì phải lo lắng những thứ này? Vũ Hải Yến, cô nói đi.”
“Hừ, tốt nhất là chị và Phan Phùng Hiếu đừng có liên quan gì tới nhau, người ta nói biết chị cùng lắm cũng chỉ là một câu nói lịch sự mà thôi, chị thật sự xem mình quan trọng thật sao?”
Vũ Hải Yến bĩu môi, hoàn toàn không để ý đến Vũ Linh Đan.
Phan Phùng Hiếu cũng không mù quáng giống như Trương Thiên Thành, thế mà lại đi để ý một người phụ nữ với tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt cả.
“Hôm nay, nếu không phải các người kêu tôi trở về thì tôi cũng không trở về làm gì cả. Đương nhiên là tôi cũng chưa nói gì với Phan Phùng Hiểu cả, nếu như cô lo lắng thì lần sau không cần gọi tôi nữa.”
Vũ Linh Đan vừa nói vừa xoay người lách qua người Nguyễn Kim Thanh.
Vũ Hải Yến vừa định đuổi theo thì nhanh chóng bị Nguyễn Kim Thanh ngăn lại.
Trong lòng Vũ Hải Yến đang bừng bừng lửa giận, nhưng lại không có chỗ nào để trút giận, thì nghe thấy Nguyễn Kim Thanh bình tĩnh nói theo bóng lưng Vũ Linh Đan: “Trước khi cô kết hôn thì vẫn nên tạo một không khí gia đình tốt đẹp hơn, điều này cũng sẽ là một điều tốt với cô trong tương lai đấy. Còn con thì nhẫn nhịn đi, Vũ Hải Yến”
“Con đã nói rồi, lần sau con sẽ không mời chị ta nữa. Đúng là quái gở mà, vừa nhìn một cái đã thấy không thể giữ nổi bình tĩnh rồi.”
Vũ Hải Yến cảm thấy giận dữ, bất bình.
“Thôi được rồi, con đừng nóng. Cô ta chỉ là đang ghen tị việc con tìm được một người tốt mà thôi, chỉ là ghen tị mà thôi.” Nguyễn Kim Thanh lên tiếng an ủi con gái, trong mắt hiện lên vẻ âu lo.
Bà ta kéo tay Vũ Hải Yến, nhẹ nhàng nói: “Con vào đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Lúc Vũ Linh Đan xuống lầu, thì đụng phải Vũ Phong Toàn, người đang có tâm trạng không tệ, thấy cô chuẩn bị rời khỏi đó thì ông ta nhanh chóng cau mày: “Đã trễ như thế rồi, con không cần phải đi về đâu”
“Nếu con không đi về thì sợ là trong nhà này sẽ có người không được tự nhiên.”
Tình hình này cũng không có gì đáng ngạc nhiên ở nhà họ Vũ, Vũ Phong Toàn biết rõ, nhưng ông ta cũng không thể làm gì: “Hai người đó cũng không có ý gì xấu cả đâu, đã nhiều năm như vậy rồi, thì nếu bây giờ con có phải chịu đựng thêm hai ngày nữa thì cũng không là gì cả”
“Ý của bố là vì con đã chịu đựng được lâu như thế, nhưng bây giờ lại không nhịn được thì là do con sai sao?”
Vũ Linh Đan lên tiếng phản bác.
Vũ Phong Toàn hé miệng, cảm thấy không biết nên nói gì.
Vũ Linh Đan hiên ngang rời khỏi đó.
Ra khỏi cửa, cô đứng hóng gió một chút, Vũ Linh Đan cảm thấy hô hấp của mình đã ổn hơn một chút. Nghĩ lại vẫn còn một mớ rắc rối đang chờ mình giải quyết thì tâm trạng của cô cũng không khá hơn tí nào.
Tối hôm đó, Vũ Linh Đan dành cả đêm để sắp xếp mọi thứ vào vali hành lý của mình, duy chỉ có một thứ còn sót lại chính là Coco.
Kể từ sau khi nhận nuôi Coco, cô mới ý thức được bản thân mình bây giờ không còn một mình nữa, vì thế cho dù là cô có đi đến đâu thì trước tiên vẫn phải nghĩ cho Coco.
Sẽ không thực tế nếu lại đưa Coco đi gửi, Công Nữ Hoàng San lại không có ở đây lúc này, ngay cả một người để nhờ cậy, cô cũng không có.
Coco dường như nhận ra việc sắp phải chia lìa với cô vì thế nó ngoắc ngoắc cái đuôi, chạy tới bên cạnh Vũ Linh Đan, thẻ lưỡi ra, nhẹ nhàng cọ vào mũi chân của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt cô hiện lên vẻ không biết phải làm sao: “Coco, lần này tao đi, chắc chắn rằng không thể mang mày theo được. Nhưng
mày yên tâm đi, tao nhất định sẽ tìm cho mày một nơi yên tĩnh, thoải mái.”
Coco dường như nghe hiểu những gì cô nói, cọ vào người Vũ Linh Đan một cái, sau đó nằm xuống đất.
Nói thì dễ nhưng bây giờ Vũ Linh Đan vẫn chưa nghĩ ra được nơi nào như thế, trước mắt cô chỉ nghĩ tới việc gửi Coco đến tiệm gửi thú cưng.
Cô chuẩn bị lấy điện thoại thì điện thoại cố bất ngờ vang lên, là Trương Thiên Thành gọi tới.
Vũ Linh Đan thật sự chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, vừa nghe
thấy tiếng chuông điện thoại thì như bị quỷ đến đòi mạng vậy, vừa buồn phiền lại vừa căng thẳng.
Cô hít một hơi thật sâu, ba giây sau, Vũ Linh Đan nhanh chóng biến thành dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, bình tĩnh nhưng lại có phần hơi sốt ruột: “Đã trễ thế này rồi, anh nghĩ là lúc thích hợp để quấy rầy giấc ngủ của người khác sao?”
“Vũ Linh Đan, lúc này mà cô vẫn còn tâm trạng ngủ sao? À, Ừm, cô đăng lên mạng, nói rằng một thanh niên nào đó bắt nạt vợ cũ sao?”
Trương Thiên Thành vừa mắng vừa lấy tay che mặt, khiến Vũ Linh Đan giật mình, toát mồ hôi lạnh. Anh cũng có thể nhìn thấy những tin đồn như thế trên mạng, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.
Vũ Linh Đan cũng không kịp mang dép vào, nhanh chóng chạy đến trước máy tính, trang web vẫn chưa được tắt, cô nhất nút làm mới lại nó, quả nhiên là cô nhìn thấy bài viết của một vài người đã được đưa lên hot search.
“Trương Thiên Thành, tôi đã cảnh cáo anh, nếu anh không đồng ý đưa tiền thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.”
Vũ Linh Đan nhìn sơ một lượt, cô cơ bản không hề nhắc tới bất kì ai có liên quan trong chuyện này, nhưng đám người này vẫn có thể đoán được, thậm chí họ còn có thể miêu tả tường
tận những chuyện đã xảy ra.
Sau một lúc tỏ ra căng thẳng, Vũ Linh Đan nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đây không phải những điều cô đang muốn sao?
Cô nhanh chóng đi về phía ghế sô pha, ngồi xuống, thoải mái cầm lấy điện thoại di động, cười nói: “Trương Thiên Thành, tôi đã cảnh cáo anh rồi. Nếu anh không đồng ý thì tôi cũng chỉ có thể lấy mạng đổi mạng mà thôi.”
“Vũ Linh Đan.”
Đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh trầm thấp, giận dữ.
“Sao thế? Tổng giám đốc Trương cũng có lúc tính toán sai
sao?”
Vũ Linh Đan cười càng lúc càng vui vẻ, có thể khiến Trương Thiên Thành như thế là một chuyện vô cùng vui vẻ: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh chịu bỏ tiền ra thì tôi đã không nói gì rồi. Chuyện Tổng giám đốc Trương tính toán sai, đương nhiên cũng không có người nào biết.”
“Vũ Linh Đan, cho dù bây giờ cô đã phát được tin tức, nhưng không bao lâu nữa đâu, tôi sẽ khiến cô phải ngoan ngoãn cầu xin tôi.”
Trương Thiên Thành nói xong thì nhanh chóng cúp máy.
Vũ Linh Đan lúc đó, thật sự không hề để ý đến những lời
Trương Thiên Thành nói. Uy hiếp thì cũng đã uy hiếp rồi, nếu anh còn có cách nào khác thì chắc hẳn cũng đã ra tay từ lâu, đâu cần phải ở đây uy hiếp cô làm gì.
Cô ném điện thoại di động xuống ghế, sau đó đứng dậy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Đức Phú chờ cô ở chỗ cũ.
Vũ Linh Đan đã nói rất nhiều lần, nhưng sau khi dùng đủ mọi cách nhưng cũng không có kết quả, cô bắt đầu từ từ chấp nhận kiểu sống chung này.
“Thấy sắc mặt của em không được tốt lắm, tối qua em ngủ không ngon sao?”
Trương Đức Phú tỏ vẻ quan tâm, lên tiếng hỏi cô.
Vũ Linh Đan lắc đầu một cái, mỉm cười: “Không có gì, ở công ty có một số việc cần phải giải quyết thôi”
“Cho dù công việc có bận rộn thể nào thì cơ thể vẫn là quan trọng nhất, em đừng làm tôi phải lo lắng.”
Trương Đức Phú ân cần lên tiếng.
“Tôi biết rồi. Thế còn cậu, công ty không có việc gì sao? Mỗi ngày cứ chạy loanh quanh thế này cũng rất mệt mỏi.”
Đơn giản là Vũ Linh Đan không muốn chấp nhận, nhưng khi qua tại Trương Đức Phú lại thành những lời quan tâm, cậu ta
cười haha, nói: “Tôi không mệt, có thể nhìn thấy em mỗi ngày thì tôi cũng mãn nguyện rồi. Vé xem triển lãm cuối tuần này tôi đã mua được, em sẽ không quên đó chứ?”
“Chuyện gì tôi đã đồng ý với cậu thì chắc chắn sẽ không quên đâu? Nhưng thứ bảy tôi phải tìm nơi để gửi Coco, vì thế chắc sẽ đến trễ một chút.”
Vũ Linh Đan nói.
“Coco sao?”
Trương Đức Phú biết Vũ Linh Đan có nuôi một chú chó, nhưng chưa gặp qua bao giờ, nhưng vừa nghe cô nói muốn tìm người nuôi giúp thì anh ta nhanh chóng vỗ ngực, lên tiếng cam đoạn: “Nhờ người khác nuôi có vẻ không tiện cho lắm, hay là cứ đưa nó sang nhà tôi đi, nếu em muốn nhìn thấy nó thì tôi cũng có thể chụp ảnh gửi cho em.”
Vũ Linh Đan thật sự không hề nghĩ tới chuyện này.
“Chuyện này… có ổn không? Nuôi chó rất phiền phức đấy.”
Vũ Linh Đan nói.
“Không phiền gì cả.”
Trương Đức Phú luôn miệng hứa hẹn, thậm chí còn tỏ ra hào hứng: “Em cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Coco thật khỏe mạnh. Chờ tới khi em quay về thì nói không chừng có
khi còn không nhận ra nó nữa đấy”