Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Vũ Linh Đan hoảng sợ thực sự, cô vô thức nắm lấy tay Phan Bảo Thải và nói tiếp: "Tối qua em và Trương Thiên Thành không có gì với nhau hết. Anh cũng biết rõ mà, em và Trương Thiên Thành làm sao có thể chứ?" 

Hai mắt Phan Bảo Thái đỏ hoe, nhìn dáng vẻ đau đớn của Vũ Linh Đan thì trong lòng anh ta rất vui. 

Giờ đây, những nghi ngờ vừa rồi đã biến mất. 

Phan Bảo Thái biết tình trạng của Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành, chỉ cần Vũ Linh Đan không chấp nhận Trương Thiên Thành thì anh ta không cần sợ hãi, chỉ là tình hình hiện tại...

"Linh Đan, em như thế này, anh làm sao có thể tin tưởng đây? Em...em rõ ràng có thể gọi cho anh mà." 

Phan Bảo Thái đau lòng nói. 

Tối hôm qua anh ta đã cố hết sức chạy tới nhưng Trương Thiên Thành đã cho người canh gác bên dưới, anh ta hoàn toàn không có cơ hội đi lên. Vì lý do này, anh ta đã đẩy nhanh tiến độ thông báo để Trương Thiên Thành không kịp trở tay. 

Bây giờ xem ra, rất có thể tất cả những chuyện này đều là Trương Thiên Thành cố ý, mục đích là khiến mình hiểu lầm.

"Xin lỗi, anh đã quá lo lắng, anh cũng rất sợ đánh mất em" 

Phan Bảo Thái bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, anh ta ôm chặt lấy Vũ Linh Đan vào trong lòng của mình rồi hít hít vài hơi, sau đó lại tiếp tục xin lỗi thêm một lần nữa: "Linh Đan, anh xin lỗi". 

Vũ Linh Đan cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt, may mà Phan Bảo Thái chịu tin cô, nếu không thì cho dù hôm nay cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. 

"Phan Bảo Thái, em xin lỗi, có chuyện này em đã giấu anh" 

Chuyện đã đến nước này, Vũ Linh Đan quyết định nói ra hết tất cả mọi chuyện. Nhìn thấy ánh mắt đầy sự kinh ngạc và nghi ngờ của Phan Báo Thái, cùng với dáng vẻ không dám tin vào lời cô, Vũ Linh Đan chỉ đành nói tiếp rằng: "Từ hai tháng trước em đã thế chấp căn nhà hiện tại cho Trương Thiên Thành rồi, thế nên bây giờ em không có quyền gì để đuổi anh ấy đi cả" 

"Nhưng mà anh cứ yên tâm, đêm qua giữa tụi em không hề xảy ra chuyện gì cả, Trương Thiên Thành ngủ ở ngoài phòng khách." 

Vũ Linh Đan vội vàng giải thích trong hoảng loạn, đây là lần đầu tiên mà Vũ Linh Đan sợ Phan Báo Thái hiểu nhầm cô đến vậy. 

Khi bình tĩnh trở lại thì Phan Bảo Thái cũng đã hiểu thấu đảo tất cả mọi chuyện rồi. 

Hoặc là, chỉ là anh ta muốn xem thái độ của Vũ Linh Đan như thế nào mà thôi. 

Còn bây giờ thì Phan Báo Thái đã hoàn toàn tin tưởng Vũ Linh Đan từ lâu, anh ta khẽ gật đầu, không còn hỏi thêm điều gì nữa. 

Cho dù cả đêm qua không ngủ, cộng với việc Trương Đức Phủ là người đánh đòn phủ đầu, e rằng những ngày tháng sau này của Trương Thiên Thành cũng trải qua không dễ dàng gì. Những việc ở công ty bận đến mờ cả mắt còn không làm xuể, còn đầu thời gian để làm những chuyện khác cơ chứ. 

Trên xe, Phan Bảo Thái hơi ngập ngừng rồi nói với cô: "Linh Đan, không phải là anh không tin em, nhưng nếu cứ mãi tiếp tục như vậy thì cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa nếu như truyền ra bên ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của em đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK