Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172: Bớt tranh cãi đi

Trương Chính Hiền cũng không tức giận thật, dù sao Trương Đức Phú cũng nói rồi, sao trong lòng ông không hiểu được, chỉ là môi hở răng lạnh, ông cũng không mong bố con phản bội nhau.

“Biết sai là được rồi, đi xin lỗi anh trai con đi.”

Trương Chính Hiền nghiêm mặt, ông lạnh lùng, tức giận nói.

“Cái gì?”

Trương Đức Phú không thể tin nổi, ngẩng đầu lên.

Nhưng trông Trương Chính Hiền rất nghiêm túc, không giống như nói đùa, mà vẻ mặt của Trương Thiên Thành lại ý vị sâu xa, tâm trạng khá là phức tạp.

Trong lòng Trương Đức Phú quả thực như chảy máu.

Cúi đầu trước Trương Chính Hiền còn chưa nói, dù sao mình cũng đang ở lại nhà họ Trương, tất cả đều phải dựa vào Trương Chính Hiền, mình phải nhịn, phải nuốt cơn giận này.

Nhưng Trương Thiên Thành thì dựa vào cái gì?

Trương Đức Phú không hiểu nổi, nắm đấm siết chặt vang lên từng tiếng sột soạt, nhưng dưới sự thúc giục của Dương Thanh My và Trương Chính Hiền, Trương Đức Phú không thể không bước tới trước mặt Trương Thiên Thành, cúi đầu xuống, cả người im bặt.

Nhưng trong giây phút cậu ta cúi đầu xuống, Trương Thiên Thành vẫn nhìn ra được sự phẫn nộ và không cam lòng trong đáy mắt cậu ta.

Khóe miệng Trương Thiên Thành cong lên, trào phúng trong lặng lẽ.

“Anh, xin lỗi anh, vừa rồi… Là em nói sai, anh đừng chấp nhặt với em.”

Trương Đức Phú nói.

Hai tay Trương Thiên Thành khoanh trước ngực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Đức Phú mà không nói năng gì, anh xoay người nhìn sang hướng phòng bệnh.

Đây là sự miệt thị rõ ràng.

Trương Chính Hiền cau mày: “Trương Thiên Thành, nói chuyện đàng hoàng.”

Trương Đức Phú vẫn cúi đầu như trước, không hề đối mặt với Trương Thiên Thành, trong lòng cậu ta đáng mắng vô số lần, nhắc nhở mình phải nhớ kỹ vô số lần, dù xảy ra chuyện gì thì mối thù hôm nay chắc chắn cũng không được phép quên.

“Xin lỗi thì không cần, sau này đừng gây phiền phức cho người khác là được.”

Trương Thiên Thành bình tĩnh, thản nhiên nói.

Sắc mặt Trương Đức Phú thoáng ngẩn ra, cậu ta nghe nói chuyện Dương Thanh My đi tìm Vũ Linh Đan, không ngờ lại gặp Trương Thiên Thành, chuyện đó cũng khiến Trương Chính Hiền phải giật mình.

“Rốt cuộc Vũ Linh Đan có bản lĩnh gì mà khiến anh em các con mê mẩn xoay quanh vậy hả, mẹ chỉ đi cảnh cáo Vũ Linh Đan để cô ta an phận một chút thôi chứ có lỗi gì đâu.”

Vừa nghe Trương Thiên Thành nói với Trương Đức Phú như vậy, Dương Thanh My lại thấy không vui, cho nên lúc này bà ta cũng mặc kệ đúng sai, đứng ra vạch trần lời nói giả nhân giả nghĩa của Trương Thiên Thành.

Suy cho cùng, anh đối xử với bà ta như thế còn không phải là vì Vũ Linh Đan hay sao?

“Linh Đan?”

Trương Chính Hiền nhíu mày, ông không có nhiều ấn tượng, cho nên khi ly hôn ông cũng mặc kệ, không phải đã ly hôn rồi sao, sao còn dính líu với nhau nữa.

Ánh mắt Trương Chính Hiền nghi ngờ nhìn về phía Trương Thiên Thành, anh cũng không có ý định giấu giếm, hai tay siết lại, trả lời bằng yên lặng.

Nhưng Trương Đức Phú bên cạnh lại kéo Dương Thanh My lại, ra hiệu cho bà bớt tranh cãi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK