Mục lục
Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thiên Thành hét lên, có người nhường đường, anh nhanh chóng đuổi theo và cuối cùng bắt được cô trên boong tàu. 

Vũ Linh Đan hướng về phía mặt biển mênh mông, dường như không biết mình đang ở đâu, Trương Thiên Thành từ sau nói: "Chiếc thuyền gần nhất đã đưa Lương Học Đông đi rồi, em muốn về thì cũng phải đợi. 

"Đợi bao lâu" 

"Không rõ, có thể là hai tiếng, cũng có thể qua một đêm." 

"Anh...." 

Trương Thiên Thành trả lời một cách vô lại, khiến Vũ Linh Đan tức giận giơ tay lên, nhưng không với tới. 

Trương Thiên Thành nắm lấy cổ tay cô, tính tình tất cả buổi sáng cuối cùng cũng biến thành bất mãn, hạ giọng nói: "Gây rối đủ chưa?" 

Vũ Linh Đan sửng sốt. 

Ngay sau đó, mặt đầy ấm ức nhưng không muốn nói một lời nào với Trương Thiên Thành. 

"Tôi không gây rắc rối. Anh dựa vào đâu mà nói tối gây rối, có phải là tất cả mọi chuyện không vừa mắt, anh đều cảm thấy là gây rối không? 

Cô chất vấn liên tục khiến Trương Thiên Thành dở khóc dở cười, biết bây giờ không thích hợp để cười nhưng Trương Thiên Thành vẫn cười thành tiếng, lời nói chậm rãi nuông chiều: "Tôi chỉ là nói có một câu thôi, em lại tuôn ra nhiều như vậy, Vũ Linh Đan, em trước giờ đều có thể nói như vậy phải không, nhưng tại sao khi chúng ta kết hôn, em lại không có gì để nói với tôi." 

"Tính ra, trong mấy năm kết hôn, số lần em chủ động nói chuyện với tôi là bao nhiêu? Mười lần, hay hai mươi lần?" 

"Còn anh thì sao, anh đã nói với tôi cái gì? Về nhà không phải là ăn cơm thì ngủ, Trương Thiên Thành, anh cảm thấy anh đúng sao?" 

Vũ Linh Đan không chịu yếu thể đáp lại. 

Trương Thiên Thành nhìn sâu vào sự bướng bỉnh trong mắt Vũ Linh Đan, lúc đó anh dường như mềm lòng hơn. 

Anh từ tốn nói: "Tôi không biết mình có đúng hay không, nhưng bây giờ, tôi dám khẳng định nói với em rằng em đã nói thiếu một chuyện" 

"Chuyện gì?" 

Vũ Linh Đan không phản ứng kịp. 

"Em thật sự cho rằng ta trở về vì hai chuyện này? Tôi ăn cơm thì ăn ở bên ngoài không được sao, ngủ thì ngủ ở bên ngoài không được sao?" 

Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Linh Đan và bắt đầu tiến về phía cô từng bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK