Chương 123: Cuộc chiến giữa hai người đàn ông
Trong bóng tối, anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, sức lực mạnh đến nỗi khiến nắm đấm phát ra tiếng răng rắc.
Vũ Linh Đan lập tức bước lên phía trước che chở cho Trương Đức Phú, cô nghiêm túc hỏi: “Anh muốn làm gì vậy Trương Thiên Thành, anh lại định đánh người nữa à?”
Trương Thiên Thành mới vừa bước lên trước một bước nghe vậy cô nói vậy thì ngừng lại, anh nhìn về phía Trương Đức Phú, hai người đàn ông đối mặt nhau, dường như có mùi thuốc súng bùng nổ trong sự im lặng ấy.
Trương Thiên Thành bỗng nhiên buông lỏng tay ra, toàn thân cũng thả lỏng, anh nhìn về phía Trương Đức Phủ cười nhạt: “Gần đây cậu tiến bộ rồi đấy nhỉ, tôi nghe nói cậu đã thuyết phục được ông già đồng ý cho cậu đảm nhiệm vị trí Phó tổng giám đốc của công ty rồi à”
Theo bản năng, Trương Đức Phú nhìn về phía Vũ Linh Đan, đáy mắt thoáng lên vẻ lo âu, đồng thời cậu cũng có chút tức giận, cậu ta không biết vì sao Trương Thiên Thành lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Nhưng hiển nhiên, Trương Thiên Thành sẽ không nói những lời vô ích!
“Bây giờ em không muốn bàn luận chuyện công ty với anh, nếu hai người đã ly hôn thì anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của Vũ Linh Đan nữa”
Trương Đức Phú vừa nói vừa thuận tay kéo Vũ Linh Đan vào lòng che chở.
“A!”
Trương Thiên Thành hô lên một tiếng, đáy mắt anh hiện lên sự khinh thường: “Ý của cậu là bây giờ cậu muốn từ bỏ à?”
Ngay lập tức, Trương Đức Phú tỉnh ngộ, cậu ta bỗng nhiên lên giọng nhưng trong giọng nói không còn sự kiên định của lúc trước: “Trương Thiên Thành, rõ ràng chính anh mới là người
phạm sai lầm khiến cho các cổ đông trong công ty không hài lòng, chuyện này thì có liên quan gì tới em.”
“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tôi có thể giải quyết một cách dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu đừng có động tay động chân trong đó, chắc cậu vẫn chưa quên cái ngày mà tôi muốn tổ chức cuộc họp chứ.”
Trương Thiên Thành giả bộ tốt bụng nhắc nhở.
Khuôn mặt Vũ Linh Đan đầy vẻ kinh ngạc, cô căn bản
không hiểu hai người đang nói cái gì, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Đức Phú.
Vừa rồi, Trương Đức Phú vẫn còn rất tức giận nhưng lúc này đáy mắt cậu ta lại xẹt qua một tia bối rối.
“Linh Đan, chuyện này không liên quan tới chị!” Trương Đức Phú thốt lên theo bản năng.
Vũ Linh Đan gật đầu, đồng thời chán ghét nói với Trương Thiên Thành: “Tổng giám đốc Trương, phiền anh đi ra ngoài!”
“Đúng là bây giờ không có liên quan tới cô, nhưng mà rất nhanh sẽ có liên quan đấy”
Trương Thiên Thành không quan tâm tới lời nói của Vũ Linh Đan mà vẫn tiếp tục đề tài lúc nãy, anh ung dung thong thả nói: “Bây giờ ông già đang rất coi trọng cậu, nếu để cho ông ấy biết
cậu đang quen với Vũ Linh Đan thì cậu thử nghĩ xem, liệu ông ấy có đột nhiên thay đổi ý định hay không.”
“Cậu cử luôn nói là cậu thích Vũ Linh Đan, vậy có giỏi thì cậu mang cô ta về nhà đi!”
Câu cuối cùng này, Trương Thiên Thành châm thêm lửa ly gián mối quan hệ của hai người bọn họ.
Trương Đức Phú cảm nhận được sự bất an mà trước giờ cậu chưa từng có, thậm chí còn bất an hơn cả lúc Trương Thiên
Thành quay về muốn cướp đi vị trí của cậu nữa.
“Tập đoàn Á Đông vốn dĩ là của em, anh chỉ là một đứa con hoang mà thôi, không có tư cách tranh với em đâu!”
Trương Đức Phú lạnh giọng mắng.
Đề tài đột nhiên thay đổi, hiển nhiên Trương Đức Phủ không cải thắng được Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan thấy vậy có chút khó chịu, cô trực tiếp đứng ra tiếp tục nói: “Có một điều e là anh còn không biết, Trương Đức Phú đã nói qua với tôi về chuyện tình cảm của bố mẹ, dĩ nhiên, tôi biết loại người máu lạnh như anh căn bản sẽ không hiểu được thứ tình cảm đó.”
Khốn kiếp, người đàn bà này dám nói anh không biết tình cảm là gì à?
Huyết áp của Trương Thiên Thành trong nháy mắt tăng cao, trán anh nổi gân xanh, anh cười dữ tợn, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, anh từng bước áp sát: “Thế à, không biết cô
định lấy thân phận gì đi gặp bố của tôi thể, cô cảm thấy cô có tư cách gì để cô có thể bước chân vào nhà họ Trương một lần nữa vậy, Vũ Linh Đan, xem ra cô vẫn chưa rõ vị trí của bản thân cô ở đâu nhỉ!”
“Câm miệng!”
Vũ Linh Đan bỗng nhiên giận dữ, nặng nề cắt đứt lời nói của anh.
“A, nói trúng tim đen của cô à? Có lẽ cô mới là người rõ hơn ai hết nhỉ, Trương Đức Phú căn bản không thể nào cưới cô, cô nói xem, bây giờ hai người thân thiết với nhau trước mặt tôi thì có nghĩa lý gì”
Trương Thiên Thành phất tay lộ ra ánh mắt thương hại.
Ngực của Vũ Linh Đan bắt đầu phập phồng, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, giống như bị rạch một đường lên vết sẹo năm xưa vậy.
Mà vào lúc đó Trương Đức Phú cũng bừng tỉnh.
Nếu so sánh với vị trí người đứng đầu tập đoàn Á Đông thì Vũ Linh Đan chẳng là cái gì cả, Trương Thiên Thành nói đúng, nếu như để bổ biết được chuyện này thì nhất định sẽ rất thất vọng về mình.
Như vậy, cậu có thể phải bỏ qua dịp may hiếm có này, cậu không thể nhân lúc Trương Thiên Thành gặp sơ xuất để chứng tỏ bản thân được nữa.
“Trương Đức Phú?”
Vũ Linh Đan có chút bất an kêu một tiếng.
Trương Đức Phú mờ mịt nhìn Vũ Linh Đan, cậu cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ đáy mắt của cô, đây là điều mà nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ tới.
Không chỉ vì cậu muốn cướp đi thứ thuộc về Trương Thiên Thành mà là cậu đã lỡ sa vào lưới tình với Vũ Linh Đan rồi, có lúc cậu thậm chí còn muốn vứt bỏ hết thảy để ở bên cạnh cô.
“Đừng nhìn nữa, cậu ta đang do dự. Có vẻ như tình cảm của hai người cũng không sâu sắc gì mấy nhỉ”
Trương Thiên Thành đạt được điều mình muốn, trên khuôn mặt lạnh lùng ấy rốt cuộc cũng hiện lên một nụ cười, anh tận hưởng sự chiến thắng này.
“Câm miệng!”
Đáy mắt của Vũ Linh Đan hiện lên một tia chán ghét.
“Vũ Linh Đan, cô đừng có mà lên mặt nữa, cô nghĩ rằng tôi thật sự quan tâm đến chuyện của cô à, cô mau trả coco lại cho tôi đi, nếu như có một ngày cô bị bọn nhà báo hùa nhau công kích thì cũng là do bản thân cô không biết xấu hổ nên mới bị vậy chứ chẳng liên quan gì tới Trương Thiên Thành này cả.”
Vũ Linh Đan liên tục vì người đàn ông khác mà quát mắng anh, Trương Thiên Thành thật sự nhịn không nổi nữa.
Anh nói ra những lời cay nghiệt giống như con dao đâm vào tim của Vũ Linh Đan.
Cuối cùng, Vũ Linh Đan cũng buông tay của Trương Đức Phú ra, cô biết sự tồn tại của mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt
đối với cuộc sống sau này của Trương Đức Phú.
Cô bỗng nhiên thấp giọng nói: “Trương Đức Phú, cậu đi đi, Coco… Coco, tôi. .”
Vũ Linh Đan nói đến một nửa, mũi đau xót, giọng cô bỗng nhiên nghẹn ngào, nhưng cô cố nén sự chua xót đang dâng trào giả bộ bản thân không sao cả tiếp tục nói: “Tôi sẽ tìm cho nó một người chủ tốt.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, vốn dĩ nó thuộc về tôi mà.”
Trương Thiên Thành vạch trần lời nói dối của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan cắn răng không nói tiếng nào.
“Linh Đan, em đừng cúi đầu chịu thua một kẻ như vậy, em giao Coco cho tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cho nó cẩn thận, em cứ việc an tâm mà đi làm”
Trương Đức Phú rất áy náy vì cậu ta không thể bảo vệ tốt cho Vũ Linh Đan, cho nên bây giờ đối mặt với sự kiêu ngạo của Trương Thiên Thành Trương Đức Phú cũng không còn muốn tranh cãi với anh ta thêm nữa, chỉ càng làm bản thân thêm mất mặt thôi.
Thấy Vũ Linh Đan không nói lời nào, Trương Đức Phú nhắc lại lời vừa nãy thêm một lần nữa, lần này cậu nhấn mạnh từng
chữ để cô có thể nghe rõ ràng, câu khom người nhìn thẳng vào cô: “Em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Coco thật tốt.”
“Trương Đức Phú, không cần đâu!”
Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, mặc cho vành mắt đỏ ửng cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười thật tươi, cô chân thành nói với Trương Đức Phú: “Tôi thật sự không sao đâu, tôi biết mình nên làm cái gì, cậu… hay là cậu đi làm việc của mình trước đi.”
“Linh Đan, em…”
Đảy mắt của Trương Đức Phú hiện lên sự khó hiểu.
Trương Thiên Thành nhân cơ hội nói: “Cậu còn chưa nghe à, Vũ Linh Đan nói cậu cút đi”