Mục lục
TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn lấy ba chiếc cần câu ra từ trong ống tay áo và đưa cho Tam Tiêu: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, các ngươi tới đây câu cá đi, chuyện này thú vị hơn tu luyện nhiều!”

Thật ra, cần câu của Lý Nguyên là hỗn độn chí bảo, có thể thả câu chư thiên vạn vật, nhưng bị hắn giấu linh lực để miễn làm Tam Tiêu lại chuyện bé xé ra to, ồn ào nhốn nháo!

“Sao chiếc cần câu này lại thẳng vậy?” Vân Tiêu khó hiểu nhìn chiếc cần câu thẳng tắp.

“Đúng vậy, như thế thì móc mồi câu như thế nào?” Quỳnh Tiêu thắc mắc hỏi.

Lý Nguyên cười nói: “Kẻ muốn cắn câu sẽ cắn.”

“Nguyện cắn câu, ha ha, có con cá nào ngốc như vậy à?” Quỳnh Tiêu cười ha ha.

“Có, rất nhiều là đằng khác!”

“…”

Khi Tô Đát Kỷ bưng đĩa đựng trái cây quay về đình nghỉ mát, nàng lập tức phát hiện Tam Tiêu đang ngồi song song với Lý Nguyên, mỗi người cầm một chiếc cần câu vừa cười vừa nói ngồi câu cá.

Thấy vậy, Tô Đát Kỷ, không khỏi vui mừng, cảm thấy cuối cùng ca ca mình cũng thông suốt, xem ra Tam Tiêu sư tỷ rất có cơ hội biến thành Tam Tiêu tẩu tử.

“Đừng câu cá nữa, Tam Tiêu tẩu… sư tỷ, tới đây ăn hoa quả đi, những thứ này đều ăn rất ngon!”

Đát Kỷ đặt đĩa đựng trái cây lên trên bàn đá rồi vội vàng nói với Tam Tiêu, suýt nữa thì gọi nhầm.

Tam Tiêu thấy trên đĩa đựng trái cây có quả đào, quả nho, sơn trà, hồng hạnh, quả mận, dưa hấu và các loại trái cây khác.

Những loại quả này óng ánh long lanh, rực rỡ lấp lánh như đá quý, nhìn vô cùng hấp dẫn.

“Ý?” Vân Tiêu đột nhiên phát hiện hình như hình dáng của quả đào có vẻ không đúng lắm.

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ thì Đát Kỷ đã nắm tay Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu kéo đến một góc.

“Thế nào?” Đát Ký nhỏ giọng hỏi Tam Tiêu.

“Chuyện gì thế nào?” Vân Tiêu còn đang nghĩ tới chuyện quả đào, theo bản năng hỏi ngược lại.

Trong lòng Đát Kỷ lập tức xuất hiện cảm giác không hay: “Đương nhiên là khuyên bảo ca ca ta rồi, khuyên hắn từ nay về sau không nên mê muội mất hết ý chí, chuyên tâm tu luyện.”



Bích Tiêu trả lời: “Thật ra, ta cảm thấy ca ca ngươi là người thông minh, ý tưởng rất có lý.”

Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu cũng gật đầu.

“Cảnh giới tư tưởng của Lý Nguyên cao hơn chúng ta nhiều!”

“Căn bản không cần chúng ta khuyên bảo!”

“Ca ca ta nói với các ngươi những gì?” Cảm giác không hay trong lòng Đát Kỷ càng mãnh liệt.

Quỳnh Tiêu nói: “Chúng ta tu luyện vốn vì tự do tự tại, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, ca ca ngươi đã làm được điều này, cần gì phải tiếp tục thanh tu khổ luyện chứ?”

Vân Tiêu và Bích Tiêu đều đồng tình gật đầu.

“Bộp!”

Đát Kỷ nghe vậy thì lập tức vỗ trán, nhìn Tam Tiêu với vẻ mặt hận sắt không thành thép, vô cùng đau đớn nói: “Ba vị sư tỷ, ta gọi các ngươi tới để khuyên bảo ca ca ta, sao các ngươi lại bị hắn thuyết phục ngược lại vậy? Ý chí của các ngươi cũng không kiên định quá đi!”

Tam Tiêu nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, lập tức cảm thấy có lỗi với sự tin tưởng của Đát Kỷ.

Quỳnh Tiêu nói thầm: “Nhưng ta thật sự cảm thấy hắn nói rất đúng mà, tu luyện vừa vất vả vừa buồn tẻ, cho dù thành thánh cũng không thể có được sự tự do chân chính…”

Tô Đát Kỷ trực tiếp cắt ngang: “Lời hắn nói đều là tà thuyết ngụy biện, các ngươi đừng tin, nhanh chóng quên lời hắn nói đi. Chúng ta quay về ăn hoa quả thôi.”

Tam Tiêu cúi đầu đi theo sau Đát Kỷ về đình nghỉ mát như những học sinh có lỗi.

“Ta nhớ ra rồi!” Vân Tiêu đột nhiên hưng phấn hô to.

“Tỷ tỷ nhớ tới chuyện gì vậy?” Mọi người khó hiểu nhìn Vân Tiêu.

Vân Tiêu nhanh chóng bước tới đình nghỉ mát, nàng cầm một quả đào to bằng đầu trẻ con lên rồi kích động nói: “Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy, quả đào này rất giống bàn đào à?”

“Ý, tử văn dày đặc, đúng là rất giống!” Quỳnh Tiêu mở to hai mắt.

Bích Tiêu thắc mắc hỏi: “Không phải chỉ có Dao Trì Vương Mẫu mới có bàn đào à? Sao nơi này lại có bàn đào?”

Đát Kỷ mơ hồ nói: “Đây là bàn đào à? Các ngươi có nhìn nhầm không? Ngày xưa ta thường xuyên ăn nó, ngoài ngon miệng nhiều nước, thơm ngọt mềm mại thì không cưỡi mây đạp gió, cùng thọ với trời mà?”

Nghe thấy Đát Kỷ nói bàn đào không có công hiệu, Vân Tiêu cũng không khỏi thắc mắc: “Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm, quả đào này chỉ trông giống bàn đào thôi?”



“Vậy cũng giống quá đi!” Quỳnh Tiêu cảm thán.

Các nàng từng nhìn thấy bàn đào thật sự, quả đào trong tay Vân Tiêu cực kỳ giống bàn đào tử văn tốt nhất, chỉ là tử văn trên quả đào nhiều hơn bàn đào.

“Ca ca, đây là bàn đào à?” Đát Kỷ hỏi thẳng Lý Nguyên để chứng thực.

Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không phải, sao bàn đào có thể so sánh với quả đào của ta được?”

Thật ra quả đào này là do Hỗn độn linh căn kết quả, tên là Hỗn độn thần đào, cao cấp hơn bàn đào và nhân sâm nhiều. Ăn một quả là có thế sống lâu thêm một nguyên hội, cũng chính là 1399680000 năm. Trước mặt nó, bàn đào chỉ là thứ rác rưởi.

“Ngươi cứ khoác lác đi!”

Đát Kỷ thấy ca ca mình nói bàn đào không so được với quả đào của mình, sao nàng có thể tin? Chỉ nghĩ là hắn đang khoác lác trước mặt người đẹp.

Tam Tiêu thấy thế cũng không tin.

Thế gian sao lại có quả đào trân quý hơn bàn đào chứ?

“Có thể chỉ là nhìn giống mà thôi.” Vân Tiêu lẩm bẩm.

Lý Nguyên thấy mọi người không tin lập tức cạn lời, rõ ràng hắn đang nói thật, vì sao lại không tin chứ?

“Rộp!”

Vân Tiêu cắn một miếng Hỗn độn thần đào, đôi mắt đẹp lập tức mở to.

“Òa, quả đào này ăn ngon thật ấy, còn ngon hơn cả bàn đào thật.”

“Thật hay giả vậy?” Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu nghi ngờ hỏi.

“Rốp, rốp.” Vân Tiêu vừa ăn vừa nói: “Các ngươi ăn thì biết!”

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu nửa tin nửa ngờ cầm một quả đào lên và cắn một miếng.

Hai người lập tức cảm thấy hàng tỉ lỗ chân lông trên người đều thư giãn, lâng lâng như đang bay, hưởng thụ nói không nên lời.

“Trời ạ, đây là loại trái cây ngon nhất ta từng ăn từ lúc sinh ra tới nay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK