“Kim Linh sư tỷ, đây là nhà của vị cao nhân đàn cổ đó.”
Ngoài phủ Lý Nguyên, Tô Đát Kỷ đang nhiệt tình nói với nữ tử bên cạnh.
Vị nữ tử này khí chất tao nhã, dáng vẻ ung dung, trên người mặc cửu thiên thải y, búi tóc phi vân, da thịt trắng nõn hơn tuyết, dáng người thướt tha như yêu, tuổi tác khoảng hai mươi tư hai mươi lăm, khuôn mặt anh khí bức người, để lộ ra uy áp của người có địa vị cao.
Mỹ nhân này chính là Kim Linh Thánh Mẫu, đại sư tỷ của Triệt giáo, có tu vi Chuẩn Thánh sơ kỳ.
Sau khi Tô Đát Kỷ phát hiện ra cây chuối tây trong sân nhà mình là Tiên thiên linh căn, nàng vẫn luôn muốn giới thiệu Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu cho ca ca làm đạo lữ. Để bảo đảm ngay cả khi cây chuối tây bị mọi người biết, cũng có thể không có chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, Tô Đát Kỷ nhiều lần mời ba vị Thánh Mẫu tới Triều Ca chơi, nói giới thiệu ca ca Lý Nguyên của mình cho các nàng làm quen.
Ba vị Thánh Mẫu vốn không có ý định động phàm tâm, sau đó lại nghe Đát Kỷ nói ca ca của mình chỉ có tu vi Địa Tiên sơ kỳ thì suýt buồn bực tới hộc máu.
Các nàng đường đường là đệ tử thân truyền của Thánh Nhân, sự tồn tại độc đoán vạn cổ, cho dù muốn tìm đạo lữ cũng sẽ không tìm một tu sĩ Địa Tiên kỳ đúng không?
Cũng là do Đát Kỷ được mọi người trong Triệt giáo yêu thương, nếu là người khác, ba vị Thánh Mẫu đã trở mặt từ lâu rồi.
Nhưng trong mắt Tô Đát Kỷ, tuy tu vi của ca ca mình kém một chút, nhưng lại đẹp trai, còn có ba kiện Tiên thiên chí bảo và một cây Tiên thiên linh căn có thể kết ra Tiên thiên chí bảo, hoàn toàn xứng đôi với ba vị Thánh Mẫu.
Bởi vậy nàng cũng không hết hy vọng, vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới có thể lừa ba người tới Triều Ca.
Sau khi tìm hiểu nhiều lần, Tô Đát Kỷ biết được Kim Linh Thánh Mẫu vô cùng si mê nhạc cụ, nàng lập tức nghĩ ra một cách.
Trước kia Tô Đát Kỷ cũng từng nghe ca ca chơi đàn cổ vài lần, nàng cảm thấy kỹ thuật cũng không tệ lắm bèn lừa Kim Linh Thánh Mẫu, nói nàng quen một vị cao thủ đàn cổ, cầm kỹ thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy, giống như chuyển thể của cầm hoàng Phục Hy, dù sao cũng là tâng bốc Lý Nguyên ba hoa chích chòe. Lâu rồi, cuối cùng cũng thành công khơi dậy lòng tò mò của Kim Linh Thánh Mẫu, vậy nên lần này mới đi theo Đát Kỷ tới Triều Ca, muốn gặp vị cao nhân đàn cổ này.
“Cao nhân đàn cổ bao nhiêu tuổi rồi?” Kim Linh Thánh Mẫu tò mò hỏi Tô Đát Kỷ.
Tô Đát Kỷ: “Chắc là hai mươi mấy tuổi!”
Kim Linh Thánh Mẫu nghi ngờ nói: “Tuổi trẻ như vậy, kỹ năng chơi đàn tốt không?”
Tô Đát Kỷ tự tin vỗ ngực mình: “Sư tỷ của ta, ngươi còn không yên tâm sao? Ta chính là công trúa nhỏ thật thà đáng tin, ta không bao giờ nói dối.”
“Kẽo kẹt!”
Khi hai người nói chuyện, cánh cửa đã được đẩy ra từ bên trong.
Dương Hoè xuất hiện cung kính chào hỏi Tô Đát Kỷ: “Tiểu thư, ngươi lại về rồi!”
“Dương bá, sao lần nào ta chưa gõ cửa ngươi đã biết ta về rồi?” Tô Đát Kỷ ngạc nhiên hỏi một câu.
Dương Hoè hiền từ nói: “Chắc là trùng hợp!”
Tô Đát Kỷ cũng không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng nói với Kim Linh Thánh Mẫu: “Đại sư tỷ, chúng ta vào nhà đi.”
“Không phải chúng ta đi gặp cao nhân đàn cổ à? Sao lại vào nhà ngươi?” Kim Linh Thánh Mẫu nhìn Tô Đát Kỷ với vẻ mặt nghi ngờ.
Tô Đát Kỷ thấy chuyện bại lộ lập tức cười ngây ngô: “Hì hì, bởi vị cao nhân đàn cổ đó chính là ca ca ta đó!”
“Haiz!”
Kim Linh Thánh Mẫu dùng đầu ngón tay khẽ chọc trán Đát Kỷ, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Hoá ra là ngươi lừa gạt ta, ta đã nói với ngươi rồi, ta không có ý định kết đạo lữ, cho dù ngươi lừa ta tới đây cũng không có tác dụng gì đâu.”
Tô Đát Kỷ làm nũng ôm lấy cánh tay Kim Linh Thánh Mẫu, lắc lắc nói: “Ta không lừa sư tỷ, ca ca ta thật sự biết đánh đàn, hơn nữa hắn còn biết chơi mấy chục loại nhạc cụ, có không ít nhạc cụ là do hắn sáng tạo ra nữa.”
“Ngươi lại nói linh tinh rồi, vừa rồi ngươi nói ca ca ngươi mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà lại biết chơi mấy chục loại nhạc cụ. Cho dù hắn vừa sinh ra đã đi học đàn, cũng cần mỗi năm học một loại, nuốt cả quả táo như vậy, kỹ năng có thể tốt được à”
Kim Linh Thánh Mẫu hoàn toàn không hy vọng gì nhiều.
Tô Đát Kỷ nghe vậy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, ca ca xấu xa của mình thật sự biết chơi mấy chục loại nhạc cụ, hắn học như thế nào nhỉ?
“Ta nên quay về thôi, miễn phải xấu hổ sau khi gặp mặt.”
Nói xong, Kim Linh Thánh Mẫu định xoay người đi về.
Nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên chú ý tới có một thanh kiếm màu bạc bị tùy tiện đặt ở góc tường.
“Ý, sao thanh kiếm này lại giống Thái Ất Phân Quang kiếm của sư phụ nhỉ?”
Kim Linh Thánh Mẫu thắc mắc đi tới góc tường rồi cầm thanh kiếm lên cẩn thận đánh giá.
“Đúng rồi, đây chính là Thái Ất Phân Quang kiếm.”
Kim Linh Thánh Mẫu chỉ cảm thấy ngây ngốc.
Nàng mờ mịt hỏi Đát Kỷ: “Sư phụ tặng Thái Ất Phân Quang kiếm cho ngươi à?”
“Không.” Đát Kỷ vội vàng lắc đầu nói.
“Vậy tại sao thanh Thái Ất Phân Quang kiếm lại đặt ở đây chứ?” Trên mặt Kim Linh Thánh Mẫu toàn là dấu hỏi chấm: “Lại còn tùy tiện vứt ở góc tường nữa chứ, phải biết rằng đây chính là Tiên thiên linh bảo, sao có thể không quý trọng như vậy chứ!”
Nói tới đây, Kim Linh Thánh Mẫu lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đát Kỷ hỏi Dương Hoè đứng ở một bên: “Dương bá, ngươi biết tại sao thanh kiếm này lại xuất hiện ở đây không?”
“Thanh kiếm này à?” Dương Hoè bình tĩnh nói: “Vừa rồi có một đạo sĩ tặng cho công tử, công tử ngại thanh kiếm này không có tác dụng gì bèn thuận tay ném ở đây.”
Kim Linh Thánh Mẫu: “…”
Đát Kỷ: “…”
Hai người há to miệng, nghe tới choáng váng.
Ngại không có tác dụng gì!
Ngoài phủ Lý Nguyên, Tô Đát Kỷ đang nhiệt tình nói với nữ tử bên cạnh.
Vị nữ tử này khí chất tao nhã, dáng vẻ ung dung, trên người mặc cửu thiên thải y, búi tóc phi vân, da thịt trắng nõn hơn tuyết, dáng người thướt tha như yêu, tuổi tác khoảng hai mươi tư hai mươi lăm, khuôn mặt anh khí bức người, để lộ ra uy áp của người có địa vị cao.
Mỹ nhân này chính là Kim Linh Thánh Mẫu, đại sư tỷ của Triệt giáo, có tu vi Chuẩn Thánh sơ kỳ.
Sau khi Tô Đát Kỷ phát hiện ra cây chuối tây trong sân nhà mình là Tiên thiên linh căn, nàng vẫn luôn muốn giới thiệu Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu cho ca ca làm đạo lữ. Để bảo đảm ngay cả khi cây chuối tây bị mọi người biết, cũng có thể không có chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, Tô Đát Kỷ nhiều lần mời ba vị Thánh Mẫu tới Triều Ca chơi, nói giới thiệu ca ca Lý Nguyên của mình cho các nàng làm quen.
Ba vị Thánh Mẫu vốn không có ý định động phàm tâm, sau đó lại nghe Đát Kỷ nói ca ca của mình chỉ có tu vi Địa Tiên sơ kỳ thì suýt buồn bực tới hộc máu.
Các nàng đường đường là đệ tử thân truyền của Thánh Nhân, sự tồn tại độc đoán vạn cổ, cho dù muốn tìm đạo lữ cũng sẽ không tìm một tu sĩ Địa Tiên kỳ đúng không?
Cũng là do Đát Kỷ được mọi người trong Triệt giáo yêu thương, nếu là người khác, ba vị Thánh Mẫu đã trở mặt từ lâu rồi.
Nhưng trong mắt Tô Đát Kỷ, tuy tu vi của ca ca mình kém một chút, nhưng lại đẹp trai, còn có ba kiện Tiên thiên chí bảo và một cây Tiên thiên linh căn có thể kết ra Tiên thiên chí bảo, hoàn toàn xứng đôi với ba vị Thánh Mẫu.
Bởi vậy nàng cũng không hết hy vọng, vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới có thể lừa ba người tới Triều Ca.
Sau khi tìm hiểu nhiều lần, Tô Đát Kỷ biết được Kim Linh Thánh Mẫu vô cùng si mê nhạc cụ, nàng lập tức nghĩ ra một cách.
Trước kia Tô Đát Kỷ cũng từng nghe ca ca chơi đàn cổ vài lần, nàng cảm thấy kỹ thuật cũng không tệ lắm bèn lừa Kim Linh Thánh Mẫu, nói nàng quen một vị cao thủ đàn cổ, cầm kỹ thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy, giống như chuyển thể của cầm hoàng Phục Hy, dù sao cũng là tâng bốc Lý Nguyên ba hoa chích chòe. Lâu rồi, cuối cùng cũng thành công khơi dậy lòng tò mò của Kim Linh Thánh Mẫu, vậy nên lần này mới đi theo Đát Kỷ tới Triều Ca, muốn gặp vị cao nhân đàn cổ này.
“Cao nhân đàn cổ bao nhiêu tuổi rồi?” Kim Linh Thánh Mẫu tò mò hỏi Tô Đát Kỷ.
Tô Đát Kỷ: “Chắc là hai mươi mấy tuổi!”
Kim Linh Thánh Mẫu nghi ngờ nói: “Tuổi trẻ như vậy, kỹ năng chơi đàn tốt không?”
Tô Đát Kỷ tự tin vỗ ngực mình: “Sư tỷ của ta, ngươi còn không yên tâm sao? Ta chính là công trúa nhỏ thật thà đáng tin, ta không bao giờ nói dối.”
“Kẽo kẹt!”
Khi hai người nói chuyện, cánh cửa đã được đẩy ra từ bên trong.
Dương Hoè xuất hiện cung kính chào hỏi Tô Đát Kỷ: “Tiểu thư, ngươi lại về rồi!”
“Dương bá, sao lần nào ta chưa gõ cửa ngươi đã biết ta về rồi?” Tô Đát Kỷ ngạc nhiên hỏi một câu.
Dương Hoè hiền từ nói: “Chắc là trùng hợp!”
Tô Đát Kỷ cũng không nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng nói với Kim Linh Thánh Mẫu: “Đại sư tỷ, chúng ta vào nhà đi.”
“Không phải chúng ta đi gặp cao nhân đàn cổ à? Sao lại vào nhà ngươi?” Kim Linh Thánh Mẫu nhìn Tô Đát Kỷ với vẻ mặt nghi ngờ.
Tô Đát Kỷ thấy chuyện bại lộ lập tức cười ngây ngô: “Hì hì, bởi vị cao nhân đàn cổ đó chính là ca ca ta đó!”
“Haiz!”
Kim Linh Thánh Mẫu dùng đầu ngón tay khẽ chọc trán Đát Kỷ, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Hoá ra là ngươi lừa gạt ta, ta đã nói với ngươi rồi, ta không có ý định kết đạo lữ, cho dù ngươi lừa ta tới đây cũng không có tác dụng gì đâu.”
Tô Đát Kỷ làm nũng ôm lấy cánh tay Kim Linh Thánh Mẫu, lắc lắc nói: “Ta không lừa sư tỷ, ca ca ta thật sự biết đánh đàn, hơn nữa hắn còn biết chơi mấy chục loại nhạc cụ, có không ít nhạc cụ là do hắn sáng tạo ra nữa.”
“Ngươi lại nói linh tinh rồi, vừa rồi ngươi nói ca ca ngươi mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà lại biết chơi mấy chục loại nhạc cụ. Cho dù hắn vừa sinh ra đã đi học đàn, cũng cần mỗi năm học một loại, nuốt cả quả táo như vậy, kỹ năng có thể tốt được à”
Kim Linh Thánh Mẫu hoàn toàn không hy vọng gì nhiều.
Tô Đát Kỷ nghe vậy cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, ca ca xấu xa của mình thật sự biết chơi mấy chục loại nhạc cụ, hắn học như thế nào nhỉ?
“Ta nên quay về thôi, miễn phải xấu hổ sau khi gặp mặt.”
Nói xong, Kim Linh Thánh Mẫu định xoay người đi về.
Nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên chú ý tới có một thanh kiếm màu bạc bị tùy tiện đặt ở góc tường.
“Ý, sao thanh kiếm này lại giống Thái Ất Phân Quang kiếm của sư phụ nhỉ?”
Kim Linh Thánh Mẫu thắc mắc đi tới góc tường rồi cầm thanh kiếm lên cẩn thận đánh giá.
“Đúng rồi, đây chính là Thái Ất Phân Quang kiếm.”
Kim Linh Thánh Mẫu chỉ cảm thấy ngây ngốc.
Nàng mờ mịt hỏi Đát Kỷ: “Sư phụ tặng Thái Ất Phân Quang kiếm cho ngươi à?”
“Không.” Đát Kỷ vội vàng lắc đầu nói.
“Vậy tại sao thanh Thái Ất Phân Quang kiếm lại đặt ở đây chứ?” Trên mặt Kim Linh Thánh Mẫu toàn là dấu hỏi chấm: “Lại còn tùy tiện vứt ở góc tường nữa chứ, phải biết rằng đây chính là Tiên thiên linh bảo, sao có thể không quý trọng như vậy chứ!”
Nói tới đây, Kim Linh Thánh Mẫu lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đát Kỷ hỏi Dương Hoè đứng ở một bên: “Dương bá, ngươi biết tại sao thanh kiếm này lại xuất hiện ở đây không?”
“Thanh kiếm này à?” Dương Hoè bình tĩnh nói: “Vừa rồi có một đạo sĩ tặng cho công tử, công tử ngại thanh kiếm này không có tác dụng gì bèn thuận tay ném ở đây.”
Kim Linh Thánh Mẫu: “…”
Đát Kỷ: “…”
Hai người há to miệng, nghe tới choáng váng.
Ngại không có tác dụng gì!