Bích Tiêu đột nhiên chú ý đến chiếc quạt Thược Dược đặt trên bàn đá, nét mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Ơ, sao chiếc quạt này trông giống quạt Tam Tiêu của Đại sư bá thế?"
Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu nghe vậy lập tức nhìn về phía chiếc quạt trên bàn đá, trên mặt cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Đúng là rất giống đó!”
Tính cách của Quỳnh Tiêu hoạt bát, nàng không ngại ngùng cầm chiếc quạt trên bàn đá lên cẩn thận đánh giá một lượt, càng nhìn biểu tình càng khiếp sợ, càng hưng phấn.
“Trời ạ, linh quang này, đạo văn này, đây đúng là Tiên thiên linh bảo quạt Ba Tiêu rồi!”
Vân Tiêu và Bích Tiêu vội vàng bước tới bên cạnh Quỳnh Tiêu cùng đánh giá chiếc quạt.
Vừa nhìn, hai người đã kích động đến nỗi cơ thể không tự chủ được run rẩy.
“Không sai, đây là Tiên thiên linh bảo, cấm chế của nó còn chưa bị luyện hóa!”
“Trời ạ, nó còn là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, có bốn mươi sáu cấm chế, còn cao cấp hơn cả quạt Ba Tiêu của đại sư bá.”
Tam Tiêu nhìn quạt Ba Tiêu phong hỏa kích động vung tay múa chân, hưng phấn tới nỗi khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Lý Nguyên lại bình thản, chỉ tao nhã nhìn ba người đang kích động.
Đối với hắn, Tiên thiên linh bảo chỉ là vật thường. Trong phủ của hắn, từng ngọn cây cọng cỏ, từng chiếc bát cái đĩa, thậm chí là tảng đá cục đất đều không thua gì Tiên thiên linh bảo, chỉ là phần lớn đều bị hắn dùng pháp lực phong ấn linh quang mà thôi.
Bởi vì bây giờ hắn chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, không muốn làm người khác chú ý, do đó ảnh hưởng đến việc hưởng thụ cuộc sống của hắn.
Một lúc lâu sau, Tam Tiêu mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Tam Tiêu thấy dáng vẻ thản nhiên, không chút giật mình của Lý Nguyên thì không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi có biết chiếc quạt này là Tiên thiên linh bảo cực phẩm không? Sao lại đưa cho nha hoàn quạt?” Quỳnh Tiêu hỏi Lý Nguyên, trên mặt còn lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.
Nàng cảm thấy Lý Nguyên đang phí phạm của trời.
Lý Nguyên thờ ơ nói: “Quạt vốn dùng để quạt, không dùng nó để quạt thì chẳng lẽ còn cúng bái nó được chắc?”
Tam Tiêu lập tức bị giọng điệu hợp lý của Lý Nguyên làm cho nghẹn đến nỗi nói không nên lời.
Tiên thiên linh bảo có thể giống với chiếc quạt bình thường à?
Không được kích động, chúng ta phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt trai đẹp!
Quỳnh Tiêu hít sâu một hơi rồi nhắc nhở Lý Nguyên: “Đây là Tiên thiên linh bảo đó, có thể dời sông lấp biển, xoay chuyển càn khôn, sao những chiếc quạt bình thường có thể so sánh với nó được!”
Lý Nguyên không thèm để ý: “Ta đâu thích chém giết, trong mắt ta, nó chỉ là một chiếc quạt dùng để tạo gió đuổi muỗi.”
Tam Tiêu: “…”
Các nàng hoàn toàn cạn lời với tính cách cá mặn của Lý Nguyên rồi.
Coi Tiên thiên linh bảo cực phẩm là một chiếc quạt làm mát đuổi muỗi, chỉ sợ ngay cả Tam Thanh biết cũng phải hô to phí phạm của trời!
Phải biết rằng, bao nhiêu đại năng ở Hồng Hoang cũng không có được dù chỉ là một Tiên thiên linh bảo hạ phẩm, nếu có thể có được một Tiên thiên linh bảo, trân trọng thế nào cũng không quá đáng.
Tam Tiêu không quên mục đích của chuyến đi lần này.
Vì khuyên bảo Lý Nguyên không nên mê muội mất hết ý chí, chuyên tâm tu luyện.
Trải qua chuyện về quạt Ba Tiêu, Tam Tiêu cảm thấy trình độ ca mặn của Lý Nguyên quả nhiên giống y như lời Đát Kỷ nói, đã đạt tới cấp mười một, cần phải lập tức sửa đúng tính cách cá mặn này của hắn mới được.
Nghĩ vậy, Bích Tiêu lập tức hỏi Lý Nguyên: “Nghe Đát Kỷ nói, ngươi không thích tu luyện đúng không?”
Lý Nguyên mỉm cười nhìn Tam Tiêu, trực tiếp vạch trần: “Các ngươi là thuyết khách nha đầu Đát Kỷ mời đến đúng không?”
Tam Tiêu không phủ nhận.
Bích Tiêu nói: “Đát Kỷ buồn thúi ruột vì ca ca là ngươi đó, ngươi nên hiểu cho ý tốt của nàng.”
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi cười khẽ, Tam Tiêu lập tức cảm thấy, trước nụ cười của Lý Nguyên, đất trời cũng có vẻ ảm đạm không màu, trái tim không khỏi đập thình thịch.
“Trời ạ, đẹp trai quá!” Quỳnh Tiêu điên cuồng hò hét trong lòng.
“Nếu có thể nhìn hắn mãi như thế thì tốt!” Bích Tiêu xấu hổ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, chúng ta là nữ thần, không được mê trai, không được mất mặt trước mặt trai đẹp.” Vân Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh.
“Các ngươi cảm thấy, ý nghĩa của tu luyện là gì?” Lý nguyên hỏi Tam Tiêu.
Tỷ muội Tam Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình thất thố trước mặt Lý Nguyên.
Vân Tiêu trả lời: “Ý nghĩa của tu luyện đương nhiên là siêu thoát Tam giới, tự do tự tại, không bị bất cứ điều gì trói buộc.”
Lý Nguyên buông tay nói: “Nhưng cuộc sống hiện giờ của ta cũng đã không bị bất cứ điều gì trói buộc, tự do tự tại mà.”
Tam Tiêu: “…”
Bích Tiêu nói: “Nhưng tu vi của ngươi mới Địa Tiên sơ kỳ, sao có thể là tự do tự tại thật sự?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Theo ý ta, Địa Tiên và Thánh Nhân không khác gì nhau. Bởi vì cho dù là Thánh Nhân, không phải cũng bị thiên đạo ràng buộc sao?”
Thấy Lý Nguyên so sánh Địa Tiên với Thánh Nhân, Tam Tiêu vốn định phản bác. Nhưng sau khi Lý Nguyên nói Thánh Nhân cũng bị thiên đạo trói buộc, Tam Tiêu lập tức không biết phản bác như thế nào.
Người bình thường có thể không biết, nhưng các nàng lại biết rõ, đúng là Thánh Nhân bị thiên đạo ràng buộc.
Nghe nói lần này Thông Thiên giáo chủ đi Huyền Đô Thiên, chính là vì thuận theo sát kiếp của thiên đạo, cùng ký tên vào bảng Phong Thần với hai giáo khác.
“Lý Nguyên này nói có vài phần đúng, nếu Địa Tiên có thể tự do tự tại, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, vậy thì cần gì phải thanh tu khổ luyện chứ?”
“Xem ra không phải hắn lười mà đã sớm nhìn thấu bản chất của việc tu luyện, đây là một người thông minh!”
“Nếu Địa Tiên và Thánh Nhân không khác gì nhau, chúng ta thân là Đại La còn cần phải tu luyện nữa không?”
Tam Tiêu đột nhiên cảm thấy mất đi mục đích tu luyện, không còn ý chí chiến đấu như ngày xưa.
Lý Nguyên thấy Tam Tiêu rơi vào trầm tư thì không khỏi cười thầm trong lòng.
Muốn khuyên ta tu luyện, các ngươi còn non lắm!
Đời này của ta, vĩnh viễn không bao giờ tu luyện!
"Ơ, sao chiếc quạt này trông giống quạt Tam Tiêu của Đại sư bá thế?"
Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu nghe vậy lập tức nhìn về phía chiếc quạt trên bàn đá, trên mặt cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Đúng là rất giống đó!”
Tính cách của Quỳnh Tiêu hoạt bát, nàng không ngại ngùng cầm chiếc quạt trên bàn đá lên cẩn thận đánh giá một lượt, càng nhìn biểu tình càng khiếp sợ, càng hưng phấn.
“Trời ạ, linh quang này, đạo văn này, đây đúng là Tiên thiên linh bảo quạt Ba Tiêu rồi!”
Vân Tiêu và Bích Tiêu vội vàng bước tới bên cạnh Quỳnh Tiêu cùng đánh giá chiếc quạt.
Vừa nhìn, hai người đã kích động đến nỗi cơ thể không tự chủ được run rẩy.
“Không sai, đây là Tiên thiên linh bảo, cấm chế của nó còn chưa bị luyện hóa!”
“Trời ạ, nó còn là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, có bốn mươi sáu cấm chế, còn cao cấp hơn cả quạt Ba Tiêu của đại sư bá.”
Tam Tiêu nhìn quạt Ba Tiêu phong hỏa kích động vung tay múa chân, hưng phấn tới nỗi khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.
Lý Nguyên lại bình thản, chỉ tao nhã nhìn ba người đang kích động.
Đối với hắn, Tiên thiên linh bảo chỉ là vật thường. Trong phủ của hắn, từng ngọn cây cọng cỏ, từng chiếc bát cái đĩa, thậm chí là tảng đá cục đất đều không thua gì Tiên thiên linh bảo, chỉ là phần lớn đều bị hắn dùng pháp lực phong ấn linh quang mà thôi.
Bởi vì bây giờ hắn chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống của người bình thường, không muốn làm người khác chú ý, do đó ảnh hưởng đến việc hưởng thụ cuộc sống của hắn.
Một lúc lâu sau, Tam Tiêu mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Tam Tiêu thấy dáng vẻ thản nhiên, không chút giật mình của Lý Nguyên thì không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi có biết chiếc quạt này là Tiên thiên linh bảo cực phẩm không? Sao lại đưa cho nha hoàn quạt?” Quỳnh Tiêu hỏi Lý Nguyên, trên mặt còn lộ ra vẻ vô cùng đau đớn.
Nàng cảm thấy Lý Nguyên đang phí phạm của trời.
Lý Nguyên thờ ơ nói: “Quạt vốn dùng để quạt, không dùng nó để quạt thì chẳng lẽ còn cúng bái nó được chắc?”
Tam Tiêu lập tức bị giọng điệu hợp lý của Lý Nguyên làm cho nghẹn đến nỗi nói không nên lời.
Tiên thiên linh bảo có thể giống với chiếc quạt bình thường à?
Không được kích động, chúng ta phải giữ hình tượng thục nữ trước mặt trai đẹp!
Quỳnh Tiêu hít sâu một hơi rồi nhắc nhở Lý Nguyên: “Đây là Tiên thiên linh bảo đó, có thể dời sông lấp biển, xoay chuyển càn khôn, sao những chiếc quạt bình thường có thể so sánh với nó được!”
Lý Nguyên không thèm để ý: “Ta đâu thích chém giết, trong mắt ta, nó chỉ là một chiếc quạt dùng để tạo gió đuổi muỗi.”
Tam Tiêu: “…”
Các nàng hoàn toàn cạn lời với tính cách cá mặn của Lý Nguyên rồi.
Coi Tiên thiên linh bảo cực phẩm là một chiếc quạt làm mát đuổi muỗi, chỉ sợ ngay cả Tam Thanh biết cũng phải hô to phí phạm của trời!
Phải biết rằng, bao nhiêu đại năng ở Hồng Hoang cũng không có được dù chỉ là một Tiên thiên linh bảo hạ phẩm, nếu có thể có được một Tiên thiên linh bảo, trân trọng thế nào cũng không quá đáng.
Tam Tiêu không quên mục đích của chuyến đi lần này.
Vì khuyên bảo Lý Nguyên không nên mê muội mất hết ý chí, chuyên tâm tu luyện.
Trải qua chuyện về quạt Ba Tiêu, Tam Tiêu cảm thấy trình độ ca mặn của Lý Nguyên quả nhiên giống y như lời Đát Kỷ nói, đã đạt tới cấp mười một, cần phải lập tức sửa đúng tính cách cá mặn này của hắn mới được.
Nghĩ vậy, Bích Tiêu lập tức hỏi Lý Nguyên: “Nghe Đát Kỷ nói, ngươi không thích tu luyện đúng không?”
Lý Nguyên mỉm cười nhìn Tam Tiêu, trực tiếp vạch trần: “Các ngươi là thuyết khách nha đầu Đát Kỷ mời đến đúng không?”
Tam Tiêu không phủ nhận.
Bích Tiêu nói: “Đát Kỷ buồn thúi ruột vì ca ca là ngươi đó, ngươi nên hiểu cho ý tốt của nàng.”
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi cười khẽ, Tam Tiêu lập tức cảm thấy, trước nụ cười của Lý Nguyên, đất trời cũng có vẻ ảm đạm không màu, trái tim không khỏi đập thình thịch.
“Trời ạ, đẹp trai quá!” Quỳnh Tiêu điên cuồng hò hét trong lòng.
“Nếu có thể nhìn hắn mãi như thế thì tốt!” Bích Tiêu xấu hổ.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, chúng ta là nữ thần, không được mê trai, không được mất mặt trước mặt trai đẹp.” Vân Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh.
“Các ngươi cảm thấy, ý nghĩa của tu luyện là gì?” Lý nguyên hỏi Tam Tiêu.
Tỷ muội Tam Tiêu cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình thất thố trước mặt Lý Nguyên.
Vân Tiêu trả lời: “Ý nghĩa của tu luyện đương nhiên là siêu thoát Tam giới, tự do tự tại, không bị bất cứ điều gì trói buộc.”
Lý Nguyên buông tay nói: “Nhưng cuộc sống hiện giờ của ta cũng đã không bị bất cứ điều gì trói buộc, tự do tự tại mà.”
Tam Tiêu: “…”
Bích Tiêu nói: “Nhưng tu vi của ngươi mới Địa Tiên sơ kỳ, sao có thể là tự do tự tại thật sự?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Theo ý ta, Địa Tiên và Thánh Nhân không khác gì nhau. Bởi vì cho dù là Thánh Nhân, không phải cũng bị thiên đạo ràng buộc sao?”
Thấy Lý Nguyên so sánh Địa Tiên với Thánh Nhân, Tam Tiêu vốn định phản bác. Nhưng sau khi Lý Nguyên nói Thánh Nhân cũng bị thiên đạo trói buộc, Tam Tiêu lập tức không biết phản bác như thế nào.
Người bình thường có thể không biết, nhưng các nàng lại biết rõ, đúng là Thánh Nhân bị thiên đạo ràng buộc.
Nghe nói lần này Thông Thiên giáo chủ đi Huyền Đô Thiên, chính là vì thuận theo sát kiếp của thiên đạo, cùng ký tên vào bảng Phong Thần với hai giáo khác.
“Lý Nguyên này nói có vài phần đúng, nếu Địa Tiên có thể tự do tự tại, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, vậy thì cần gì phải thanh tu khổ luyện chứ?”
“Xem ra không phải hắn lười mà đã sớm nhìn thấu bản chất của việc tu luyện, đây là một người thông minh!”
“Nếu Địa Tiên và Thánh Nhân không khác gì nhau, chúng ta thân là Đại La còn cần phải tu luyện nữa không?”
Tam Tiêu đột nhiên cảm thấy mất đi mục đích tu luyện, không còn ý chí chiến đấu như ngày xưa.
Lý Nguyên thấy Tam Tiêu rơi vào trầm tư thì không khỏi cười thầm trong lòng.
Muốn khuyên ta tu luyện, các ngươi còn non lắm!
Đời này của ta, vĩnh viễn không bao giờ tu luyện!