Người này cũng có chút bản lĩnh đấy, khó trách có thể lừa Văn thái sư gả con gái của mình cho hắn.
Hơn nữa, Khoái Hoạt Lâm của hắn một ngày có thể kiếm vạn kim, nếu ta có thể thu làm của mình thì sẽ có thể phát triển thế lực tốt hơn, giành lấy vương vị.
Nghĩ đến đây, Ân Ly lập tức nói với Lý Nguyên: “Ngươi cũng thức thời đấy, bổn vương cũng khá thưởng thức ngươi. Thế này đi, sau này ngươi ở lại bên cạnh ta làm thị vệ ngũ đẳng. Nói không chừng tương lai còn có thể phong nam tước, để ngươi quang tông diệu tổ, tạ ơn đi.”
Dáng vẻ như làm nô tài của ta, ngươi còn phải cảm động đến rơi nước mắt.
Bởi vì Ân Ly cảm thấy, không có bất cứ thương nhân nào có thể thừa nhận được lời mời đầy dụ hoặc như thế.
Hắn tăng địa vị giai cấp thương nhân thấp nhất trong xã hội của Lý Nguyên lên giai cấp sĩ, đây là vinh quang bực nào chứ.
Nhưng Lý Nguyên lại trực tiếp trợn trắng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười ha ha hai tiếng: “Ha ha!”
Có vẻ châm chọc và khinh thường nói không nên lời.
Ân Ly thấy thái độ khinh thường, ánh mắt khinh miệt của Lý Nguyên thì không khỏi giận tím mặt.
Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng bị người coi thường như thế, huống hồ còn là một tên thương nhân đê tiện.
Đúng là không thể tha thứ!
Lúc này, trong lòng Văn Nhân cũng cực kỳ không hài lòng với thái độ bình tĩnh của Lý Nguyên.
Tuy nàng chướng mắt Lý Nguyên nên mới làm vậy để hắn biết khó mà lui, nhưng khi nàng phát hiện ra hắn không hề quan tâm đến mình, trong lòng lại cảm thấy mình bị xem thường.
Nàng bất mãn quát to với Lý Nguyên: “Điện hạ đề bạt ngươi, vì sao ngươi lại không biết điều như thế? Ngược lại tỏ thái độ coi thường, chẳng lẽ ngươi không sợ điện hạ trừng phạt ngươi sao?”
“Hai con gà rừng không xứng được nói chuyện với ta, tạm biệt.” Lý Nguyên ném lại một câu rồi xoay người đi về phía cửa.
Đối với loại vai hề nhảy nhót này, hắn không có tâm trạng nói chuyện với bọn họ dù chỉ là có lệ.
Bây giờ, Ân Ly và Văn Nhân mới hiểu, hoá ra lúc trước Lý Nguyên đang so sánh bọn họ với gà rừng.
Khuôn mặt của Văn Nhân đỏ lên vì tức giận: “Quá làm càn!”
Khuôn mặt của Ân Ly cũng tái xanh: “Hừ, khinh thường vương tộc còn muốn đi? Hộ vệ, bắt lấy kẻ ngông cuồng dám dĩ hạ phạm thượng này cho ta!”
“Vâng!”
Bốn gã hộ vệ ngoài cửa lập tức rút đao bên eo ra chặn cửa.
Bốn gã hộ vệ mắt sáng như đuốc, khí thế như núi, uy áp như vực sâu, nếu người bình thường đối mặt với khí thế như vậy thì đã sợ tới mức hai chân run rẩy rồi.
Lý Nguyên vốn không định tính toán với hai tên hề nhảy nhót này, nhưng hắn thấy Ân Ly không buông tha, trong lòng cũng không khỏi tức giận.
Hắn quay người lạnh nhạt nhìn Ân Ly rồi lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Ân Ly đắc ý cười lạnh: “Coi thường vương tộc là tội diệt tộc, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống đất tỏ vẻ thần phục, sau đó dâng sản nghiệp Khoái Hoạt Lâm lên, ta có thể tha cho tính mạng của toàn tộc ngươi, chỉ khắc trên mặt một từ “nô”, miễn làm ngươi quên mất thân phận của mình.”
Hắn nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Lý Nguyên là lại cảm thấy tức giận, bởi vậy muốn khắc chữ lên mặt, nhục nhã Lý Nguyên.
“Khắc từ “nô”, ý tưởng này không tệ.” Lý Nguyên thản nhiên khẽ gật đầu: “Ta thành toàn ngươi.”
Ân Lý: “Đã chết đến nơi còn dám mạnh miệng, đánh gãy tay chân hắn, ta sẽ tự tay khắc chữ cho hắn!”
“Vâng!”
Bốn gã hộ vệ lập tức lao tới bắt lấy Lý Nguyên
“Rầm!”
Nhưng bọn họ vừa đi tới phạm vi cách Lý Nguyên nửa mét thì đã bị bắn bay ra ngoài mà không hề có báo hiệu trước. Sau khi đâm hỏng vô số cửa sổ, bọn họ mới đau đớn ngã xuống mặt đất, không thể đứng dậy.
Ngay cả góc áo của Lý Nguyên cũng chưa chạm tới.
Ân Ly nhìn thấy cảnh tượng kinh dị như vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi, chỉ thấy hắn “roẹt” một tiếng, nhanh chóng rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ vào Lý Nguyên vừa tức giận vừa sợ hãi nói: “Ngươi là người hay là yêu? Vậy mà còn biết tà thuật!”
Đương nhiên Ân Ly biết thế giới này có yêu ma quỷ quái, có tiên có thần, hoàng gia cũng nuôi rất nhiều thuật sĩ, trợ giúp đế vương luyện đan, xem hiện tượng thiên văn vận mệnh đất nước.
Nhưng quan phủ, quân đội, thế gia vọng tộc trong thế giới này cũng có khí vận của từng người. Khí vận có thể làm yêu tà không dám tới gần, không thể sử dụng đạo thuật, vậy nên tu sĩ bình thường căn bản không thể dùng đạo thuật làm người có khí vận bị thương.
Mà khí vận của người trong vương tộc càng thêm nồng đậm, cho dù là tu sĩ Thiên Tiên, Kim Tiên cũng không thể dùng đạo thuật làm hại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao triều đình và đế vương có thể vượt qua môn phái tu tiên trong hồng hoang.
Ân Ly thân là hoàng tử nên tất nhiên khí vận cực kỳ tràn đầy, tu sĩ Thiên Tiên cũng không thể sử dụng đạo thuật trong phạm vi mười mét với hắn.
Hắn không ngờ Lý Nguyên không nhúc nhích cũng có thể đánh bay toàn bộ hộ vệ trước mặt hắn.
Lý Nguyên thân là Đại Đạo Chí Cao, khí vận của đế vương không có tác dụng gì với hắn, huống hô chỉ là một hoàng tử nho nhỏ.
Hắn không có hứng trả lời câu hỏi của Ân Ly, trong lòng suy nghĩ, bảo kiếm trong tay Ân Ly lập tức rời tay, bay lơ lửng trước mặt Ân Ly.
Ân Ly lập tức biết được mình đã gặp phải cao nhân đạo thuật rồi, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu nói với Lý Nguyên: “Ngươi muốn làm gì? Ta là hoàng tử của Thành Canh, nếu ngươi dám làm ta bị thương, triều đình sẽ không tha cho ngươi.”
Lý Nguyên vô cảm nói: “Không phải ngươi muốn đánh gãy tay chân, khắc chữ trên mặt à? Ta thành toàn ngươi.”
“A!”
Ân Ly đột nhiên phát ra tiếng kêu rên cực kỳ thảm thiết, chỉ thấy hai tay và hai chân của hắn tự động bị vặn thành bánh quai chèo, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang khống chế vậy.
Tứ chi bị phế trong khoảnh khắc, xương cốt vỡ thành bột mịn.
Hơn nữa, Khoái Hoạt Lâm của hắn một ngày có thể kiếm vạn kim, nếu ta có thể thu làm của mình thì sẽ có thể phát triển thế lực tốt hơn, giành lấy vương vị.
Nghĩ đến đây, Ân Ly lập tức nói với Lý Nguyên: “Ngươi cũng thức thời đấy, bổn vương cũng khá thưởng thức ngươi. Thế này đi, sau này ngươi ở lại bên cạnh ta làm thị vệ ngũ đẳng. Nói không chừng tương lai còn có thể phong nam tước, để ngươi quang tông diệu tổ, tạ ơn đi.”
Dáng vẻ như làm nô tài của ta, ngươi còn phải cảm động đến rơi nước mắt.
Bởi vì Ân Ly cảm thấy, không có bất cứ thương nhân nào có thể thừa nhận được lời mời đầy dụ hoặc như thế.
Hắn tăng địa vị giai cấp thương nhân thấp nhất trong xã hội của Lý Nguyên lên giai cấp sĩ, đây là vinh quang bực nào chứ.
Nhưng Lý Nguyên lại trực tiếp trợn trắng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười ha ha hai tiếng: “Ha ha!”
Có vẻ châm chọc và khinh thường nói không nên lời.
Ân Ly thấy thái độ khinh thường, ánh mắt khinh miệt của Lý Nguyên thì không khỏi giận tím mặt.
Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng bị người coi thường như thế, huống hồ còn là một tên thương nhân đê tiện.
Đúng là không thể tha thứ!
Lúc này, trong lòng Văn Nhân cũng cực kỳ không hài lòng với thái độ bình tĩnh của Lý Nguyên.
Tuy nàng chướng mắt Lý Nguyên nên mới làm vậy để hắn biết khó mà lui, nhưng khi nàng phát hiện ra hắn không hề quan tâm đến mình, trong lòng lại cảm thấy mình bị xem thường.
Nàng bất mãn quát to với Lý Nguyên: “Điện hạ đề bạt ngươi, vì sao ngươi lại không biết điều như thế? Ngược lại tỏ thái độ coi thường, chẳng lẽ ngươi không sợ điện hạ trừng phạt ngươi sao?”
“Hai con gà rừng không xứng được nói chuyện với ta, tạm biệt.” Lý Nguyên ném lại một câu rồi xoay người đi về phía cửa.
Đối với loại vai hề nhảy nhót này, hắn không có tâm trạng nói chuyện với bọn họ dù chỉ là có lệ.
Bây giờ, Ân Ly và Văn Nhân mới hiểu, hoá ra lúc trước Lý Nguyên đang so sánh bọn họ với gà rừng.
Khuôn mặt của Văn Nhân đỏ lên vì tức giận: “Quá làm càn!”
Khuôn mặt của Ân Ly cũng tái xanh: “Hừ, khinh thường vương tộc còn muốn đi? Hộ vệ, bắt lấy kẻ ngông cuồng dám dĩ hạ phạm thượng này cho ta!”
“Vâng!”
Bốn gã hộ vệ ngoài cửa lập tức rút đao bên eo ra chặn cửa.
Bốn gã hộ vệ mắt sáng như đuốc, khí thế như núi, uy áp như vực sâu, nếu người bình thường đối mặt với khí thế như vậy thì đã sợ tới mức hai chân run rẩy rồi.
Lý Nguyên vốn không định tính toán với hai tên hề nhảy nhót này, nhưng hắn thấy Ân Ly không buông tha, trong lòng cũng không khỏi tức giận.
Hắn quay người lạnh nhạt nhìn Ân Ly rồi lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”
Ân Ly đắc ý cười lạnh: “Coi thường vương tộc là tội diệt tộc, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống đất tỏ vẻ thần phục, sau đó dâng sản nghiệp Khoái Hoạt Lâm lên, ta có thể tha cho tính mạng của toàn tộc ngươi, chỉ khắc trên mặt một từ “nô”, miễn làm ngươi quên mất thân phận của mình.”
Hắn nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Lý Nguyên là lại cảm thấy tức giận, bởi vậy muốn khắc chữ lên mặt, nhục nhã Lý Nguyên.
“Khắc từ “nô”, ý tưởng này không tệ.” Lý Nguyên thản nhiên khẽ gật đầu: “Ta thành toàn ngươi.”
Ân Lý: “Đã chết đến nơi còn dám mạnh miệng, đánh gãy tay chân hắn, ta sẽ tự tay khắc chữ cho hắn!”
“Vâng!”
Bốn gã hộ vệ lập tức lao tới bắt lấy Lý Nguyên
“Rầm!”
Nhưng bọn họ vừa đi tới phạm vi cách Lý Nguyên nửa mét thì đã bị bắn bay ra ngoài mà không hề có báo hiệu trước. Sau khi đâm hỏng vô số cửa sổ, bọn họ mới đau đớn ngã xuống mặt đất, không thể đứng dậy.
Ngay cả góc áo của Lý Nguyên cũng chưa chạm tới.
Ân Ly nhìn thấy cảnh tượng kinh dị như vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi, chỉ thấy hắn “roẹt” một tiếng, nhanh chóng rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ vào Lý Nguyên vừa tức giận vừa sợ hãi nói: “Ngươi là người hay là yêu? Vậy mà còn biết tà thuật!”
Đương nhiên Ân Ly biết thế giới này có yêu ma quỷ quái, có tiên có thần, hoàng gia cũng nuôi rất nhiều thuật sĩ, trợ giúp đế vương luyện đan, xem hiện tượng thiên văn vận mệnh đất nước.
Nhưng quan phủ, quân đội, thế gia vọng tộc trong thế giới này cũng có khí vận của từng người. Khí vận có thể làm yêu tà không dám tới gần, không thể sử dụng đạo thuật, vậy nên tu sĩ bình thường căn bản không thể dùng đạo thuật làm người có khí vận bị thương.
Mà khí vận của người trong vương tộc càng thêm nồng đậm, cho dù là tu sĩ Thiên Tiên, Kim Tiên cũng không thể dùng đạo thuật làm hại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao triều đình và đế vương có thể vượt qua môn phái tu tiên trong hồng hoang.
Ân Ly thân là hoàng tử nên tất nhiên khí vận cực kỳ tràn đầy, tu sĩ Thiên Tiên cũng không thể sử dụng đạo thuật trong phạm vi mười mét với hắn.
Hắn không ngờ Lý Nguyên không nhúc nhích cũng có thể đánh bay toàn bộ hộ vệ trước mặt hắn.
Lý Nguyên thân là Đại Đạo Chí Cao, khí vận của đế vương không có tác dụng gì với hắn, huống hô chỉ là một hoàng tử nho nhỏ.
Hắn không có hứng trả lời câu hỏi của Ân Ly, trong lòng suy nghĩ, bảo kiếm trong tay Ân Ly lập tức rời tay, bay lơ lửng trước mặt Ân Ly.
Ân Ly lập tức biết được mình đã gặp phải cao nhân đạo thuật rồi, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu nói với Lý Nguyên: “Ngươi muốn làm gì? Ta là hoàng tử của Thành Canh, nếu ngươi dám làm ta bị thương, triều đình sẽ không tha cho ngươi.”
Lý Nguyên vô cảm nói: “Không phải ngươi muốn đánh gãy tay chân, khắc chữ trên mặt à? Ta thành toàn ngươi.”
“A!”
Ân Ly đột nhiên phát ra tiếng kêu rên cực kỳ thảm thiết, chỉ thấy hai tay và hai chân của hắn tự động bị vặn thành bánh quai chèo, giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang khống chế vậy.
Tứ chi bị phế trong khoảnh khắc, xương cốt vỡ thành bột mịn.