Dựa theo thứ tự, hôm nay đến lượt xem mặt với Thương Thanh Quân, con gái của Thương Dung.
Thương Thanh Quân chính là Cơ Phát vương hậu, người sau này sẽ gả cho Võ Thành Vương trong phim truyền hình.
Hai người hẹn gặp nhau ở nhà Lý Nguyên.
Vì làm nàng có ấn tượng tốt, Lý Nguyên chẳng những bảo Thược Dược chuẩn bị BBQ ngoài trời mà còn đợi người ngoài cổng, chuẩn bị đích thân đón Thương Thanh Quân.
Nhưng chưa chờ được người đẹp thì đã chờ tới một lão nam nhân trung niên dầu mỡ cưỡi trâu.
“Lý Nguyên tiểu hữu, ngươi tính được ta muốn tới nên đặc biệt tới chào đón ta à?” Thông Thiên giáo chủ vui vẻ hỏi Lý Nguyên.
Trong lòng không khỏi càng thêm bội phục năng lực đoán trước của hắn.
Lý Nguyên trợn mắt: “Ngươi đừng có mà tự mình đa tình, ta ở đây chờ người khác. Nhưng gặp phải kẻ xui xẻo như ngươi, chắc chắn nàng không tới nữa rồi.”
Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên dám mắng Thánh Nhân là kẻ đen đủi, suýt nữa thì ngất xỉu.
Thằng nhóc này thật sự quá ngông cuồng!
Nếu hắn biết người trước mặt mình là Thánh Nhân, chắc chắn sẽ sợ đái ra quần! Khuê Ngưu âm thầm nghĩ.
Thông Thiên giáo chủ lại không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của Lý Nguyên, chỉ thấy hắn nói với vẻ mặt hiền lành: “Ta quay về suy nghĩ lời nói ngày hôm qua của tiểu hữu, cảm thấy lời ngươi nói có vài phần đạo lý. Bởi vậy, hôm nay tới là muốn hỏi ngươi vài chuyện.”
Lý Nguyên lập tức từ chối: “Cái đồ vắt chày ra nước, hôm qua còn chẳng cho ta tiền xem quẻ, hôm nay còn muốn tìm ta hỏi chuyện, ngươi cảm thấy có thể không?”
“Không quên, không quên!”
Khuôn mặt già của Thông Thiên giáo chủ đỏ lên, hắn vội vàng tìm kiếm trong ống tay áo, sau đó nhanh chóng móc ra một thanh kiếm màu vàng và đưa cho Lý Nguyên: “Thanh Thái Ất Phân Quang kiếm này là Tiên thiên linh bảo hạ phẩm, có thể biến ra hàng tỷ kiếm ảnh, uy lực cực lớn, dùng nó làm tiền xem quẻ đi.”
Bộp!
Khuê Ngưu ngạc nhiên rơi cả cằm.
Dùng Tiên thiên linh bảo trả tiền xem quẻ, quá xa xỉ!
Quả nhiên là bút tích của Thánh Nhân, không giống bình thường.
Lý Nguyên cầm lấy Thái Ất Phân Quang kiếm với vẻ mặt ghét bỏ, thuận tay đặt ở góc tường: “Haiz, có còn hơn không.”
Khuê Ngưu thấy thế suýt nữa quỳ xuống.
Thông Thiên giáo chủ chỉ cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương giật giật, hắn cố nén cơn tức hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại đặt nó ở góc tường? Đây chính là Tiên thiên linh bảo đó! Ngươi biết Tiên thiên linh bảo quý giá cỡ nào không?”
Lý Nguyên không cho là đúng: “Không phải bây giờ nó là của ta rồi à? Ta muốn đặt nó ở đâu thì đặt ở đó. Nếu ngươi cảm thấy đau lòng thì có thể lấy về, ta còn ngại nó chiếm chỗ đấy!”
Khuê Ngưu bật khóc.
Đại lão, nếu ngươi ghét bỏ thì tặng cho ta nhé?
Phù phù!
Thông Thiên giáo chủ hít sâu hai hơi, lúc này mới đè lại được cơn giận trong lòng.
“Thôi, ngươi thích đặt ở đâu thì đặt ở đó, ta lười quản. Chúng ta vào nhà nói chuyện quan trọng thôi.”
“Vào đi!”
Nếu muội muội không tới, Lý Nguyên đành miễn cưỡng tâm sự với Thông Thiên vậy.
“Đúng rồi, con trâu ngốc này tự đi tới chuồng ngựa đi, đừng đi ị lung tung đấy.”
Khuê Ngưu: “…”
Ta kháng nghị, ta muốn trâu quyền!
Hơn nữa, ta cũng không ị lung tung được không?
Tiếc là không ai nghe thấy tiếng hét của Khuê Ngưu, hắn chỉ đành ủ rũ cụp đuôi đi tới chuồng ngựa.
Thông Thiên giáo chủ đi theo Lý Nguyên vào trong phủ.
Vừa bước vào cổng, Thông Thiên đã cảm thấy hơi không đúng.
Vừa bước vào cổng, Thông Thiên đã cảm thấy hơi không đúng.
Cách cục trong phủ nhìn thì bình thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận, lại phát hiện dường như là mang theo càn khôn đại đạo.
Đi bên trong, Thông Thiên lại xuất hiện ảo giác như đang đi trên hành lang thời gian và không gian.
Nhưng hắn dùng thần niệm kiểm tra, lại không phát hiện ra bất cứ điểm khác thường gì.
“Kỳ lạ, kỳ lạ, phủ của ngươi là do ai tu sửa? Vậy mà tràn ngập thần vận đại đạo!”
Lý Nguyên: “Thợ thủ công ngoài thành Triều Ca sửa, nếu ngươi muốn sửa nhà, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”
Lời hắn nói chính là lời nói thật, chẳng qua sau khi sửa chữa xong, Lý Nguyên lại dùng thần văn đại đạo cải tạo thêm một chút mà thôi.
Phủ của hắn, nhìn bề ngoài là một ngôi nhà bình thường, nhưng thật ra bên trong là một không gian đại đạo, diện tích thật sự rộng khoảng mấy nghìn tỷ hỗn độn vũ trụ, được bao phủ bởi lưới làm từ ba nghìn pháp tắc đại đạo.
Cho dù hỗn độn hủy diệt, Hồng Mông sụp xuống, tòa phủ đệ này cũng có thể bình yên vô sự, đứng sừng sững trên vạn cổ.
Chẳng qua tu vi hiện giờ của Thông Thiên giáo chủ căn bản không thể phát hiện ra sự huyền ảo chân chính của nó.
“Thôi, ta muốn sửa nơi ở thì chỉ cần nghĩ là xong, đâu cần đến thợ thủ công gì đó.” Thông Thiên giáo chủ kiêu ngạo khoe khoang.
Hai người đi vào vườn hoa.
Giá nướng đặt ngay ở bên trong.
Lý Nguyên vốn chuẩn bị vừa ăn đồ nướng với muội muội vừa thưởng thức vườn hoa đầy sắc màu.
Tiếc rằng người tới lại là Thông Thiên thô ráp.
Đúng là tiếc cho cảnh tượng lãng mạn đầy ý thơ này.
Thông Thiên thấy hoa nở đầy sân, lập tức trở nên ngơ ngác.
Vẻ mặt hoảng sợ, chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối không nói nên lời.
Bởi vì lúc này, hắn cảm nhận được thần vận vô thượng ẩn chứa trong những bông hoa này một cách rõ ràng.
Trong mắt hắn, những bông hoa này căn bản không phải là hoa, mà là những thế giới vô biên.
Nhưng trong thế giới vô biên đó không có bất cứ tinh linh gì. Tất cả đều bị một luồng khí mờ màu hồng nhạt bao phủ, phát ra thiên hình vạn trạng, hương thơm thấm vào ruột gan.
Những hương thơm này có thể làm người ngưng thần tĩnh khí, tiến vào ngộ đạo. Còn có thể tẩy tinh phạt tủy, chuyển bẩm thể chất Hậu thiên thành Tiên thiên.
Còn có thể ăn mòn hồn phách, có thể đột phá bình cảnh… Tóm lại, mỗi loại đều có một công dụng thần kỳ, hiệu quả không hề thua những Tiên thiên linh quả đó.
Nếu người bình thường có thể hút một ngụm, chính là cơ duyên lớn lao.
Thương Thanh Quân chính là Cơ Phát vương hậu, người sau này sẽ gả cho Võ Thành Vương trong phim truyền hình.
Hai người hẹn gặp nhau ở nhà Lý Nguyên.
Vì làm nàng có ấn tượng tốt, Lý Nguyên chẳng những bảo Thược Dược chuẩn bị BBQ ngoài trời mà còn đợi người ngoài cổng, chuẩn bị đích thân đón Thương Thanh Quân.
Nhưng chưa chờ được người đẹp thì đã chờ tới một lão nam nhân trung niên dầu mỡ cưỡi trâu.
“Lý Nguyên tiểu hữu, ngươi tính được ta muốn tới nên đặc biệt tới chào đón ta à?” Thông Thiên giáo chủ vui vẻ hỏi Lý Nguyên.
Trong lòng không khỏi càng thêm bội phục năng lực đoán trước của hắn.
Lý Nguyên trợn mắt: “Ngươi đừng có mà tự mình đa tình, ta ở đây chờ người khác. Nhưng gặp phải kẻ xui xẻo như ngươi, chắc chắn nàng không tới nữa rồi.”
Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên dám mắng Thánh Nhân là kẻ đen đủi, suýt nữa thì ngất xỉu.
Thằng nhóc này thật sự quá ngông cuồng!
Nếu hắn biết người trước mặt mình là Thánh Nhân, chắc chắn sẽ sợ đái ra quần! Khuê Ngưu âm thầm nghĩ.
Thông Thiên giáo chủ lại không để ý tới ánh mắt ghét bỏ của Lý Nguyên, chỉ thấy hắn nói với vẻ mặt hiền lành: “Ta quay về suy nghĩ lời nói ngày hôm qua của tiểu hữu, cảm thấy lời ngươi nói có vài phần đạo lý. Bởi vậy, hôm nay tới là muốn hỏi ngươi vài chuyện.”
Lý Nguyên lập tức từ chối: “Cái đồ vắt chày ra nước, hôm qua còn chẳng cho ta tiền xem quẻ, hôm nay còn muốn tìm ta hỏi chuyện, ngươi cảm thấy có thể không?”
“Không quên, không quên!”
Khuôn mặt già của Thông Thiên giáo chủ đỏ lên, hắn vội vàng tìm kiếm trong ống tay áo, sau đó nhanh chóng móc ra một thanh kiếm màu vàng và đưa cho Lý Nguyên: “Thanh Thái Ất Phân Quang kiếm này là Tiên thiên linh bảo hạ phẩm, có thể biến ra hàng tỷ kiếm ảnh, uy lực cực lớn, dùng nó làm tiền xem quẻ đi.”
Bộp!
Khuê Ngưu ngạc nhiên rơi cả cằm.
Dùng Tiên thiên linh bảo trả tiền xem quẻ, quá xa xỉ!
Quả nhiên là bút tích của Thánh Nhân, không giống bình thường.
Lý Nguyên cầm lấy Thái Ất Phân Quang kiếm với vẻ mặt ghét bỏ, thuận tay đặt ở góc tường: “Haiz, có còn hơn không.”
Khuê Ngưu thấy thế suýt nữa quỳ xuống.
Thông Thiên giáo chủ chỉ cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương giật giật, hắn cố nén cơn tức hỏi Lý Nguyên: “Sao ngươi lại đặt nó ở góc tường? Đây chính là Tiên thiên linh bảo đó! Ngươi biết Tiên thiên linh bảo quý giá cỡ nào không?”
Lý Nguyên không cho là đúng: “Không phải bây giờ nó là của ta rồi à? Ta muốn đặt nó ở đâu thì đặt ở đó. Nếu ngươi cảm thấy đau lòng thì có thể lấy về, ta còn ngại nó chiếm chỗ đấy!”
Khuê Ngưu bật khóc.
Đại lão, nếu ngươi ghét bỏ thì tặng cho ta nhé?
Phù phù!
Thông Thiên giáo chủ hít sâu hai hơi, lúc này mới đè lại được cơn giận trong lòng.
“Thôi, ngươi thích đặt ở đâu thì đặt ở đó, ta lười quản. Chúng ta vào nhà nói chuyện quan trọng thôi.”
“Vào đi!”
Nếu muội muội không tới, Lý Nguyên đành miễn cưỡng tâm sự với Thông Thiên vậy.
“Đúng rồi, con trâu ngốc này tự đi tới chuồng ngựa đi, đừng đi ị lung tung đấy.”
Khuê Ngưu: “…”
Ta kháng nghị, ta muốn trâu quyền!
Hơn nữa, ta cũng không ị lung tung được không?
Tiếc là không ai nghe thấy tiếng hét của Khuê Ngưu, hắn chỉ đành ủ rũ cụp đuôi đi tới chuồng ngựa.
Thông Thiên giáo chủ đi theo Lý Nguyên vào trong phủ.
Vừa bước vào cổng, Thông Thiên đã cảm thấy hơi không đúng.
Vừa bước vào cổng, Thông Thiên đã cảm thấy hơi không đúng.
Cách cục trong phủ nhìn thì bình thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận, lại phát hiện dường như là mang theo càn khôn đại đạo.
Đi bên trong, Thông Thiên lại xuất hiện ảo giác như đang đi trên hành lang thời gian và không gian.
Nhưng hắn dùng thần niệm kiểm tra, lại không phát hiện ra bất cứ điểm khác thường gì.
“Kỳ lạ, kỳ lạ, phủ của ngươi là do ai tu sửa? Vậy mà tràn ngập thần vận đại đạo!”
Lý Nguyên: “Thợ thủ công ngoài thành Triều Ca sửa, nếu ngươi muốn sửa nhà, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”
Lời hắn nói chính là lời nói thật, chẳng qua sau khi sửa chữa xong, Lý Nguyên lại dùng thần văn đại đạo cải tạo thêm một chút mà thôi.
Phủ của hắn, nhìn bề ngoài là một ngôi nhà bình thường, nhưng thật ra bên trong là một không gian đại đạo, diện tích thật sự rộng khoảng mấy nghìn tỷ hỗn độn vũ trụ, được bao phủ bởi lưới làm từ ba nghìn pháp tắc đại đạo.
Cho dù hỗn độn hủy diệt, Hồng Mông sụp xuống, tòa phủ đệ này cũng có thể bình yên vô sự, đứng sừng sững trên vạn cổ.
Chẳng qua tu vi hiện giờ của Thông Thiên giáo chủ căn bản không thể phát hiện ra sự huyền ảo chân chính của nó.
“Thôi, ta muốn sửa nơi ở thì chỉ cần nghĩ là xong, đâu cần đến thợ thủ công gì đó.” Thông Thiên giáo chủ kiêu ngạo khoe khoang.
Hai người đi vào vườn hoa.
Giá nướng đặt ngay ở bên trong.
Lý Nguyên vốn chuẩn bị vừa ăn đồ nướng với muội muội vừa thưởng thức vườn hoa đầy sắc màu.
Tiếc rằng người tới lại là Thông Thiên thô ráp.
Đúng là tiếc cho cảnh tượng lãng mạn đầy ý thơ này.
Thông Thiên thấy hoa nở đầy sân, lập tức trở nên ngơ ngác.
Vẻ mặt hoảng sợ, chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối không nói nên lời.
Bởi vì lúc này, hắn cảm nhận được thần vận vô thượng ẩn chứa trong những bông hoa này một cách rõ ràng.
Trong mắt hắn, những bông hoa này căn bản không phải là hoa, mà là những thế giới vô biên.
Nhưng trong thế giới vô biên đó không có bất cứ tinh linh gì. Tất cả đều bị một luồng khí mờ màu hồng nhạt bao phủ, phát ra thiên hình vạn trạng, hương thơm thấm vào ruột gan.
Những hương thơm này có thể làm người ngưng thần tĩnh khí, tiến vào ngộ đạo. Còn có thể tẩy tinh phạt tủy, chuyển bẩm thể chất Hậu thiên thành Tiên thiên.
Còn có thể ăn mòn hồn phách, có thể đột phá bình cảnh… Tóm lại, mỗi loại đều có một công dụng thần kỳ, hiệu quả không hề thua những Tiên thiên linh quả đó.
Nếu người bình thường có thể hút một ngụm, chính là cơ duyên lớn lao.