“Vấn đề gì?” Khuê Ngưu hỏi theo bản năng.
Lý Nguyên: “Nàng là người, ngươi là Ngưu yêu. Nếu ngươi bắt nàng làm phu nhân áp trại, tương lai có con, đứa bé đó chính là nửa người nửa yêu. Mọi người sẽ không chấp nhận người như vậy, từ nhỏ, đứa bé đó sẽ bị người khác kỳ thị, đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người. Bạn bè sẽ xa lánh hắn, thậm chí bắt nạt hắn, ngươi có nghĩ tới, tâm hồn non nớt của hắn có thừa nhận được đả kích này không…”
“Chát chát chát!”
Khuê Ngưu đột nhiên vả mạnh vào mặt mình mấy cái: “Đều do cái miệng hỗn này, vì sao ta lại muốn lắm miệng? Ta làm người câm không tốt ư?”
Hắn thật sự sắp tuyệt vọng rồi!
Hắn gặp phải loại người gì đây!
Không phải hắn nên tức giận, liều chết phản kháng, sau đó rơi vào tuyệt vọng dưới thực lực mạnh mẽ của ta sao? Vậy mà còn có tâm trạng nói chuyện nửa người nửa yêu!
Lải nhà lải nhải, dong dong dài dài, Khuê Ngưu cảm thấy như có vô số hòa thượng đang niệm kinh trong đầu mình, làm đầu hắn đau muốn nứt ra.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Khuê Ngưu, trong lòng không khỏi cười thầm.
Muốn làm ta tuyệt vọng, ngươi và Thông Thiên còn non lắm!
Hắn đã biết Khuê Ngưu là do Thông Thiên giáo chủ phái tới từ trước, nếu không, hắn sẽ không chỉ đứng đây trêu ghẹo loại yêu quái tuyên bố muốn ăn thịt người này, mà trực tiếp giết chết.
Bây giờ Lý Nguyên chơi đủ rồi, hắn nói với Đặng Thiền Ngọc đang ngây ra như phỗng: “Con trâu này có hơi ngu ngốc, đùa không vui, chúng ta trở về thôi!”
Hắn khẽ vỗ cổ ngựa Xích Ký bảo nó đứng lên.
“Hắn có thả chúng ta đi không?” Đặng Thiền Ngọc lo lắng hỏi.
Lý Nguyên an ủi: “Không sao cả, ta để Tiểu Hắc cản phía sau!”
Đặng Thiền Ngọc: “…”
Chỉ thấy nàng nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt cạn lời: “Sao Tiểu Hắc có thể cản Ngưu yêu được?”
Một tay Lý Nguyên cầm dây cương, một tay cầm lồng chim, vừa đi vừa trả lời: “Yên tâm đi, Tiểu Hắc rất mạnh.”
Đặng Thiền Ngọc đột nhiên phát hiện Tiểu Hắc thật sự không đuổi theo mà chỉ lười biếng nhìn Khuê Ngưu.
“Kỳ lạ, sao Tiểu Hắc lại không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Ngưu yêu?”
Đặng Thiền Ngọc bỗng phát hiện ra một chuyện kỳ quái.
Vừa rồi, dưới uy áp khủng bố của Ngưu yêu, ngựa Xích Ký của nàng sợ tới mức không thể đứng thẳng. Nhưng Tiểu Hắc lại bình tĩnh như thường, căn bản không biểu hiện ra sự sợ hãi và bất an khi yêu thú hạ giai gặp yêu thú thượng giai.
Chuyện này rất không bình thường.
Thông Thiên giáo chủ cũng phát hiện ra sự khác thường của Tiểu Hắc.
Hắn lập tức thả thần niệm ra thử điều tra Tiểu Hắc.
Vừa kiểm tra, hắn lập tức không chịu đựng được.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ phát hiện ra, làn da trên người Tiểu Hắc ngưng thật giống như Hỗn độn màng thai, cơ hồ đã đạt tới trình độ hỗn nguyên không lậu. Đây là hiệu quả cơ thể phải tu luyện tới cảnh giới Tổ Vu mới có thể xuất hiện.
Hơn nữa, trong cơ thể Tiểu Hắc còn cất giấu một luồng thi khí khủng bố bá thiên tuyệt địa, khí quán dòng sông thời không. Luồng thi khí này cướp lấy linh hồn, ô nhiễm nguyên thần của người. Nếu thả ra, toàn bộ sinh linh, linh hồn trong Hồng Hoang sẽ bị ô nhiễm, sau đó biến thành cương thi không có linh hồn.
“Hơi thở như thế, chẳng lẽ thật ra nó là Hỗn độn hung thú Thi Hống ư?”
Thông Thiên giáo chủ sợ hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nhưng sao Thi Hống thú lại biến thành một con chó cảnh?”
Sự thắc mắc lớn hơn tràn ngập trong lòng Thông Thiên giáo chủ.
Hắn phát hiện ra, mình càng ngày càng không thể nhìn thấu Lý Nguyên!
…
Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên định đi, đương nhiên sẽ không đứng nhìn.
Hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ của Thông Thiên giáo chủ nữa mà!
“Ngươi không được đi!”
Khuê Ngưu hét to một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo Lý Nguyên.
Đặng Thiền Ngọc sợ hãi, nàng nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lý Nguyên kéo hắn lên lưng ngựa, sau đó dẫn theo hắn chạy như bay.
“Ôm chặt ta, đừng để bị ngã xuống!” Đặng Thiền Ngọc vừa thúc ngựa vừa nhắc nhở Lý Nguyên.
“Đừng khinh thường người khác, ta sẽ không ngã!”
Lý Nguyên thầm nghĩ, ta đường đường là đại đạo chí cao, sao có thể ngã ngựa được?
Đặng Thiền Ngọc: “…”
Khuê Ngưu nhìn thấy Tiểu Hắc chặn đường thì lập tức định đi vòng qua.
Nếu đâm chết thú cưng của truyền nhân y bát thì không hay!
Nhưng hắn đang định đi đường vòng, lại đột nhiên phát hiện mắt cá chân của mình truyền đến cảm giác đau nhức.
Hắn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện thân hình của mình đang không chịu khống chế bay lên không trung.
Hoá ra là Tiểu Hắc dùng tốc độ đáng ngạc nhiên cắn mắt cá chân Khuê Ngưu, sau đó kéo bay hắn đi ra ngoài.
“Rầm!”
Khuê Ngưu bị Tiểu Hắc kéo bay ra hàng cây số mới rơi mạnh xuống mặt đất, làm cho mặt đất không ngừng rung động.
Đặng Thiền Ngọc nghe thấy tiếng động lớn phía sau bèn vội vàng quay đầu lại nhìn.
Khi nàng nhìn thấy Tiểu Hắc cắn chân Ngưu yêu, sau đó ấn hắn trên mặt đất chà đạp thì ngạc nhiên suýt rơi cả cằm.
“Sao Tiểu Hắc lại mạnh như vậy?” Nàng kéo ngựa lại, khó có thể tin hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhẹ nhàng nói: “Không phải ta đã nói rồi à, Tiểu Hắc rất mạnh.”
“Nhưng đối phương là yêu quái Đại La Kim Tiên đó!” Đặng Thiền Ngọc vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Sau khi Khuê Ngưu phát hiện thứ tấn công mình là một con chó thì đầu óc chết máy.
Hắn không thể tin một con chó đen nhỏ còn không to bằng chân mình lại có thể đâm bay hắn.
Hơn nữa Tiểu Hắc đè trên người hắn giống như mấy thế giới vô biên ngăn chặn hắn, làm hắn căn bản không thể đứng lên.
Tuy trong lòng sợ chết khiếp, nhưng phản ứng của Khuê Ngưu cũng không chậm. Hắn lập tức vung côn sắt trong tay đập mạnh vào trán Tiểu Hắc, ý định làm nó nhả ra.
Vì để thoát vây, lúc này hắn cũng bất chấp hành động này có thể làm thú cưng của truyền nhân y bát bị thương không.
“Tiểu Hắc gặp nguy hiểm!”
Đặng Thiền Ngọc thấy yêu quái vung vũ khí đập về phía Tiểu Hắc thì lập tức sợ tới mức thay đổi sắc mặt, vô cùng lo lắng cho nó.
“Rầm!”
Lý Nguyên: “Nàng là người, ngươi là Ngưu yêu. Nếu ngươi bắt nàng làm phu nhân áp trại, tương lai có con, đứa bé đó chính là nửa người nửa yêu. Mọi người sẽ không chấp nhận người như vậy, từ nhỏ, đứa bé đó sẽ bị người khác kỳ thị, đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người. Bạn bè sẽ xa lánh hắn, thậm chí bắt nạt hắn, ngươi có nghĩ tới, tâm hồn non nớt của hắn có thừa nhận được đả kích này không…”
“Chát chát chát!”
Khuê Ngưu đột nhiên vả mạnh vào mặt mình mấy cái: “Đều do cái miệng hỗn này, vì sao ta lại muốn lắm miệng? Ta làm người câm không tốt ư?”
Hắn thật sự sắp tuyệt vọng rồi!
Hắn gặp phải loại người gì đây!
Không phải hắn nên tức giận, liều chết phản kháng, sau đó rơi vào tuyệt vọng dưới thực lực mạnh mẽ của ta sao? Vậy mà còn có tâm trạng nói chuyện nửa người nửa yêu!
Lải nhà lải nhải, dong dong dài dài, Khuê Ngưu cảm thấy như có vô số hòa thượng đang niệm kinh trong đầu mình, làm đầu hắn đau muốn nứt ra.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Khuê Ngưu, trong lòng không khỏi cười thầm.
Muốn làm ta tuyệt vọng, ngươi và Thông Thiên còn non lắm!
Hắn đã biết Khuê Ngưu là do Thông Thiên giáo chủ phái tới từ trước, nếu không, hắn sẽ không chỉ đứng đây trêu ghẹo loại yêu quái tuyên bố muốn ăn thịt người này, mà trực tiếp giết chết.
Bây giờ Lý Nguyên chơi đủ rồi, hắn nói với Đặng Thiền Ngọc đang ngây ra như phỗng: “Con trâu này có hơi ngu ngốc, đùa không vui, chúng ta trở về thôi!”
Hắn khẽ vỗ cổ ngựa Xích Ký bảo nó đứng lên.
“Hắn có thả chúng ta đi không?” Đặng Thiền Ngọc lo lắng hỏi.
Lý Nguyên an ủi: “Không sao cả, ta để Tiểu Hắc cản phía sau!”
Đặng Thiền Ngọc: “…”
Chỉ thấy nàng nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt cạn lời: “Sao Tiểu Hắc có thể cản Ngưu yêu được?”
Một tay Lý Nguyên cầm dây cương, một tay cầm lồng chim, vừa đi vừa trả lời: “Yên tâm đi, Tiểu Hắc rất mạnh.”
Đặng Thiền Ngọc đột nhiên phát hiện Tiểu Hắc thật sự không đuổi theo mà chỉ lười biếng nhìn Khuê Ngưu.
“Kỳ lạ, sao Tiểu Hắc lại không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Ngưu yêu?”
Đặng Thiền Ngọc bỗng phát hiện ra một chuyện kỳ quái.
Vừa rồi, dưới uy áp khủng bố của Ngưu yêu, ngựa Xích Ký của nàng sợ tới mức không thể đứng thẳng. Nhưng Tiểu Hắc lại bình tĩnh như thường, căn bản không biểu hiện ra sự sợ hãi và bất an khi yêu thú hạ giai gặp yêu thú thượng giai.
Chuyện này rất không bình thường.
Thông Thiên giáo chủ cũng phát hiện ra sự khác thường của Tiểu Hắc.
Hắn lập tức thả thần niệm ra thử điều tra Tiểu Hắc.
Vừa kiểm tra, hắn lập tức không chịu đựng được.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ phát hiện ra, làn da trên người Tiểu Hắc ngưng thật giống như Hỗn độn màng thai, cơ hồ đã đạt tới trình độ hỗn nguyên không lậu. Đây là hiệu quả cơ thể phải tu luyện tới cảnh giới Tổ Vu mới có thể xuất hiện.
Hơn nữa, trong cơ thể Tiểu Hắc còn cất giấu một luồng thi khí khủng bố bá thiên tuyệt địa, khí quán dòng sông thời không. Luồng thi khí này cướp lấy linh hồn, ô nhiễm nguyên thần của người. Nếu thả ra, toàn bộ sinh linh, linh hồn trong Hồng Hoang sẽ bị ô nhiễm, sau đó biến thành cương thi không có linh hồn.
“Hơi thở như thế, chẳng lẽ thật ra nó là Hỗn độn hung thú Thi Hống ư?”
Thông Thiên giáo chủ sợ hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nhưng sao Thi Hống thú lại biến thành một con chó cảnh?”
Sự thắc mắc lớn hơn tràn ngập trong lòng Thông Thiên giáo chủ.
Hắn phát hiện ra, mình càng ngày càng không thể nhìn thấu Lý Nguyên!
…
Khuê Ngưu thấy Lý Nguyên định đi, đương nhiên sẽ không đứng nhìn.
Hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ của Thông Thiên giáo chủ nữa mà!
“Ngươi không được đi!”
Khuê Ngưu hét to một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo Lý Nguyên.
Đặng Thiền Ngọc sợ hãi, nàng nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lý Nguyên kéo hắn lên lưng ngựa, sau đó dẫn theo hắn chạy như bay.
“Ôm chặt ta, đừng để bị ngã xuống!” Đặng Thiền Ngọc vừa thúc ngựa vừa nhắc nhở Lý Nguyên.
“Đừng khinh thường người khác, ta sẽ không ngã!”
Lý Nguyên thầm nghĩ, ta đường đường là đại đạo chí cao, sao có thể ngã ngựa được?
Đặng Thiền Ngọc: “…”
Khuê Ngưu nhìn thấy Tiểu Hắc chặn đường thì lập tức định đi vòng qua.
Nếu đâm chết thú cưng của truyền nhân y bát thì không hay!
Nhưng hắn đang định đi đường vòng, lại đột nhiên phát hiện mắt cá chân của mình truyền đến cảm giác đau nhức.
Hắn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện thân hình của mình đang không chịu khống chế bay lên không trung.
Hoá ra là Tiểu Hắc dùng tốc độ đáng ngạc nhiên cắn mắt cá chân Khuê Ngưu, sau đó kéo bay hắn đi ra ngoài.
“Rầm!”
Khuê Ngưu bị Tiểu Hắc kéo bay ra hàng cây số mới rơi mạnh xuống mặt đất, làm cho mặt đất không ngừng rung động.
Đặng Thiền Ngọc nghe thấy tiếng động lớn phía sau bèn vội vàng quay đầu lại nhìn.
Khi nàng nhìn thấy Tiểu Hắc cắn chân Ngưu yêu, sau đó ấn hắn trên mặt đất chà đạp thì ngạc nhiên suýt rơi cả cằm.
“Sao Tiểu Hắc lại mạnh như vậy?” Nàng kéo ngựa lại, khó có thể tin hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhẹ nhàng nói: “Không phải ta đã nói rồi à, Tiểu Hắc rất mạnh.”
“Nhưng đối phương là yêu quái Đại La Kim Tiên đó!” Đặng Thiền Ngọc vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Sau khi Khuê Ngưu phát hiện thứ tấn công mình là một con chó thì đầu óc chết máy.
Hắn không thể tin một con chó đen nhỏ còn không to bằng chân mình lại có thể đâm bay hắn.
Hơn nữa Tiểu Hắc đè trên người hắn giống như mấy thế giới vô biên ngăn chặn hắn, làm hắn căn bản không thể đứng lên.
Tuy trong lòng sợ chết khiếp, nhưng phản ứng của Khuê Ngưu cũng không chậm. Hắn lập tức vung côn sắt trong tay đập mạnh vào trán Tiểu Hắc, ý định làm nó nhả ra.
Vì để thoát vây, lúc này hắn cũng bất chấp hành động này có thể làm thú cưng của truyền nhân y bát bị thương không.
“Tiểu Hắc gặp nguy hiểm!”
Đặng Thiền Ngọc thấy yêu quái vung vũ khí đập về phía Tiểu Hắc thì lập tức sợ tới mức thay đổi sắc mặt, vô cùng lo lắng cho nó.
“Rầm!”