Tử Trúc Ngọc Dịch là rượu nồng độ cao chưng cất dựa và kỹ thuật của đời sau kết hợp với men rượu do chính hắn nghiên cứu ra.
Tuy nồng độ cao nhưng lại ngọt lành thuần hậu, uống không bị cay họng, sau khi say mèm tỉnh lại cũng không cảm thấy đau đầu, ngon hơn rượu Mao Đài ủ sáu mươi năm gấp một trăm lần.
Sau khi nhóm người Văn Trọng uống một lần, bọn họ vẫn luôn không thể quên được hương vị của Tử Trúc Ngọc Dịch.
Lần này bắt được cơ hội, đương nhiên mọi người đều không muốn bỏ lỡ.
Tất nhiên Lý Nguyên sẽ không keo kiệt, hắn sảng khoái nói: “Nếu các ngươi thích, vậy lát nữa cứ uống thoải mái, mọi người không say không về!”
“Được, không say không về!”
Mọi người quay về phòng cờ, Lý Nguyên lập tức gọi Chúc chưởng quỹ lấy Tử Trúc Ngọc Dịch rượu và cùng một vài đồ nhắm rượu tới. Sau đó bắt đầu uống rượu với mọi người, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Rượu quá nửa tuần, Đặng Cửu Công mắt say lờ đờ đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Lý Nguyên: “Lý Nguyên tiểu hữu, những tiểu nhị của ngươi làm phục vụ trong tửu lâu thật sự là nhân tài không được trọng dụng. Nếu ngươi bằng lòng làm bọn họ gia nhập vào quân của ta, lão phu sẽ đính hôn con gái Đặng Thiền Ngọc cho ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?”
Lý Nguyên không ngờ Đặng lão đầu vẫn còn nhớ nhung tiểu nhị của hắn.
Để tiểu nhị của hắn vào quân đội đánh giặc, chỉ sợ không bao lâu sau, vũ trụ cũng bị đập nát.
Lý Nguyên chưa kịp mở miệng từ chối, Văn Trọng và Hoàng Phi Hổ nghe thấy Đặng Cửu Công nói thì lập tức nóng nảy.
Văn Trọng chỉ vào Đặng Cửu Công, đau đớn nói: “Đặng lão đầu ngươi giỏi lắm, vậy mà lại bán nữ cầu vinh, ta khinh bỉ ngươi!”
Hắn nhìn về phía Lý Nguyên: “Lý Nguyên tiểu hữu, ngươi đừng nghe lời Đặng lão đầu nói. Con gái của hắn chỉ biết đánh đánh giết giết, múa kiếm múa gậy, không hề dịu dàng chút nào. Con gái của ta Văn Nhân dịu dàng hiền huệ, xinh đẹp động lòng người, nếu ngươi nhường những tiểu nhị đó cho ta, ta sẽ lập tức đính hôn con gái ta cho ngươi, chúng ta thân càng thêm thân.”
Đặng Cửu Công thấy Văn Trọng chỉ trích mình bán nữ cầu vinh một cách hiên ngang lẫm liệt, sau đó quay đầu đã đính hôn con gái của mình cho Lý Nguyên, lập tức tức giận không chịu được.
Hoàng Phi Hổ thấy Văn Trọng không biết xấu hổ, sao có thể tình nguyện xếp sau?
Hắn cũng vội vàng nói với Lý Nguyên: “Vẫn là con gái của ta, Hoàng Thiên Anh ngoan ngoãn đáng yêu hơn, tiểu hữu làm con rể của ta đi!”
Thương Dung xen vào: “Ta cũng có một cô con gái, tên là Thương Thanh Quân, còn dịu ngoan hiền thục, thông minh chu đáo hơn con gái của mấy người bọn họ, Lý Nguyên tiểu hữu và con bé rất đẹp đôi.”
Tỷ Can cũng gia nhập cuộc chiến tranh giành: “Con gái của ta chính là quận chúa, thân phận tôn quý, như vậy mới xứng với tài hoa của Lý Nguyên.”
“Thương Dung, Tỷ Can, các ngươi xem vào làm gì?”
Mấy người người sau không biết xấu hổ hơn người trước, vì để Lý Nguyên làm con rể tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Lý Nguyên nhìn mọi người cãi cọ thì cạn lời nói: “Ta coi các ngươi là bạn, không ngờ các ngươi lại muốn làm cha vợ ta, đúng là biết mặt mà không biết lòng!”
Hoàng Phi Hổ nhanh chóng nói: “Nếu ngươi bằng lòng cưới con gái ta, chúng ta có thể mỗi người một cách gọi, sau này ta gọi ngươi là con rể, ngươi gọi ta là Tiểu Hổ thế nào?”
“Vô sỉ!”
Văn Trọng, Tỷ Can thấy dáng vẻ không chút liêm sỉ này của Hoàng Phi Hổ thì trực tiếp mắng mỏ.
Nhưng vừa xoay đầu.
“Ta cũng bằng lòng mỗi người một cách gọi.”
“Sau này ta gọi ngươi là con rể, ngươi gọi ta là Lão Văn là được!”
Lý Nguyên: “…”
Sự nhiệt tình của mọi người thật sự làm hắn hơi không đỡ được.
Kim Ngao đảo, Bích Du cung.
Nhận được tin của Thông Thiên giáo chủ, đệ tử đời thứ nhất của Triệt giáo sôi nổi bay tới Bích Du cung chờ mệnh lệnh từ các nơi trong Hồng Hoang.
Trong mấy ngày, Bích Du cung đã tụ tập mấy nghìn vị tu sĩ.
Phần lớn những tu sĩ này là chim bay cá nhảy, sơn tinh địa quái, hình dáng khác nhau, yêu khí tung hoành, tối thiểu mỗi người cũng có tu vi Thái Ất Kim Tiên.
Mọi người tập trung dưới một mái nhà nhiệt tình thăm hỏi lẫn nhau, nhìn rất là rộn rã.
Cảnh tượng vạn tiên triều bái cực kỳ rầm rộ.
Người đứng phía trước đại điện chính là bốn vị đệ tử thân truyền của Thông Thiên giáo chủ là Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu và Quy Linh Thánh Mẫu.
Vị trí đằng sau là bảy tiên tùy thị của Thông Thiên giáo chủ là Kim Quang tiên, Ô Vân Tiên, Tì Lư Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên, Kim Cô Tiên, Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Tô Đát Kỷ và Tam Tiêu, Triệu Công Minh, bốn Thánh của Cửu Long đảo, mười thiên quân của Kim Ngao đảo và những đệ tử nhập thất đứng cùng nhau, đứng giữa đám người.
Còn lại chính là một vài đệ tử ký danh.
Chỉ thấy Tô Đát Kỷ nhìn Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu và Quy Linh Thánh Mẫu phía trước, đôi mắt lấp lánh không ngừng đảo quanh.
Nghĩ nên làm thế nào mới có thể tác hợp ca ca và ba vị đại sư tỷ.
Đúng lúc này, trong Bích Du cung đột nhiên nổi tiên khí, địa dũng kim liên, cũng có âm thanh kỳ diệu của đại đạo ngâm nga trong không trung, hư ảnh của long phượng kỳ lân lúc ẩn lúc hiện, thiên nữ rải hoa, tử khí đông lai.
Theo cảnh tượng long trọng này, một đạo nhân mặc đồ đen nhìn khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt uy nghiêm đột nhiên xuất hiện trên đài cao đại điện, thần toà Hỗn độn hàn ngọc.
Tu sĩ trong Bích Du cung thấy đạo nhân mặc đồ đen lập tức cung kính hành lễ: “Bái kiến lão sư, chúc lão sư vạn phúc kim an.”
Thông Thiên giáo chủ khẽ gật đầu rồi mở miệng: “Lượng kiếp đã mở, sát kiếp rơi xuống, vào lúc này, Hạo Thiên Thượng Đế lại muốn thành lập Thần đạo, hơn nữa đã được Đạo tổ cho phép, do đó ban cho Thần đạo chí bảo là bảng Phong Thần và Đả Thần tiên, căn dặn Triệt giáo, Nhân giáo, Xiển giáo cùng thương lượng chuyện phong Thần.”
Tuy nồng độ cao nhưng lại ngọt lành thuần hậu, uống không bị cay họng, sau khi say mèm tỉnh lại cũng không cảm thấy đau đầu, ngon hơn rượu Mao Đài ủ sáu mươi năm gấp một trăm lần.
Sau khi nhóm người Văn Trọng uống một lần, bọn họ vẫn luôn không thể quên được hương vị của Tử Trúc Ngọc Dịch.
Lần này bắt được cơ hội, đương nhiên mọi người đều không muốn bỏ lỡ.
Tất nhiên Lý Nguyên sẽ không keo kiệt, hắn sảng khoái nói: “Nếu các ngươi thích, vậy lát nữa cứ uống thoải mái, mọi người không say không về!”
“Được, không say không về!”
Mọi người quay về phòng cờ, Lý Nguyên lập tức gọi Chúc chưởng quỹ lấy Tử Trúc Ngọc Dịch rượu và cùng một vài đồ nhắm rượu tới. Sau đó bắt đầu uống rượu với mọi người, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Rượu quá nửa tuần, Đặng Cửu Công mắt say lờ đờ đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Lý Nguyên: “Lý Nguyên tiểu hữu, những tiểu nhị của ngươi làm phục vụ trong tửu lâu thật sự là nhân tài không được trọng dụng. Nếu ngươi bằng lòng làm bọn họ gia nhập vào quân của ta, lão phu sẽ đính hôn con gái Đặng Thiền Ngọc cho ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?”
Lý Nguyên không ngờ Đặng lão đầu vẫn còn nhớ nhung tiểu nhị của hắn.
Để tiểu nhị của hắn vào quân đội đánh giặc, chỉ sợ không bao lâu sau, vũ trụ cũng bị đập nát.
Lý Nguyên chưa kịp mở miệng từ chối, Văn Trọng và Hoàng Phi Hổ nghe thấy Đặng Cửu Công nói thì lập tức nóng nảy.
Văn Trọng chỉ vào Đặng Cửu Công, đau đớn nói: “Đặng lão đầu ngươi giỏi lắm, vậy mà lại bán nữ cầu vinh, ta khinh bỉ ngươi!”
Hắn nhìn về phía Lý Nguyên: “Lý Nguyên tiểu hữu, ngươi đừng nghe lời Đặng lão đầu nói. Con gái của hắn chỉ biết đánh đánh giết giết, múa kiếm múa gậy, không hề dịu dàng chút nào. Con gái của ta Văn Nhân dịu dàng hiền huệ, xinh đẹp động lòng người, nếu ngươi nhường những tiểu nhị đó cho ta, ta sẽ lập tức đính hôn con gái ta cho ngươi, chúng ta thân càng thêm thân.”
Đặng Cửu Công thấy Văn Trọng chỉ trích mình bán nữ cầu vinh một cách hiên ngang lẫm liệt, sau đó quay đầu đã đính hôn con gái của mình cho Lý Nguyên, lập tức tức giận không chịu được.
Hoàng Phi Hổ thấy Văn Trọng không biết xấu hổ, sao có thể tình nguyện xếp sau?
Hắn cũng vội vàng nói với Lý Nguyên: “Vẫn là con gái của ta, Hoàng Thiên Anh ngoan ngoãn đáng yêu hơn, tiểu hữu làm con rể của ta đi!”
Thương Dung xen vào: “Ta cũng có một cô con gái, tên là Thương Thanh Quân, còn dịu ngoan hiền thục, thông minh chu đáo hơn con gái của mấy người bọn họ, Lý Nguyên tiểu hữu và con bé rất đẹp đôi.”
Tỷ Can cũng gia nhập cuộc chiến tranh giành: “Con gái của ta chính là quận chúa, thân phận tôn quý, như vậy mới xứng với tài hoa của Lý Nguyên.”
“Thương Dung, Tỷ Can, các ngươi xem vào làm gì?”
Mấy người người sau không biết xấu hổ hơn người trước, vì để Lý Nguyên làm con rể tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng.
Lý Nguyên nhìn mọi người cãi cọ thì cạn lời nói: “Ta coi các ngươi là bạn, không ngờ các ngươi lại muốn làm cha vợ ta, đúng là biết mặt mà không biết lòng!”
Hoàng Phi Hổ nhanh chóng nói: “Nếu ngươi bằng lòng cưới con gái ta, chúng ta có thể mỗi người một cách gọi, sau này ta gọi ngươi là con rể, ngươi gọi ta là Tiểu Hổ thế nào?”
“Vô sỉ!”
Văn Trọng, Tỷ Can thấy dáng vẻ không chút liêm sỉ này của Hoàng Phi Hổ thì trực tiếp mắng mỏ.
Nhưng vừa xoay đầu.
“Ta cũng bằng lòng mỗi người một cách gọi.”
“Sau này ta gọi ngươi là con rể, ngươi gọi ta là Lão Văn là được!”
Lý Nguyên: “…”
Sự nhiệt tình của mọi người thật sự làm hắn hơi không đỡ được.
Kim Ngao đảo, Bích Du cung.
Nhận được tin của Thông Thiên giáo chủ, đệ tử đời thứ nhất của Triệt giáo sôi nổi bay tới Bích Du cung chờ mệnh lệnh từ các nơi trong Hồng Hoang.
Trong mấy ngày, Bích Du cung đã tụ tập mấy nghìn vị tu sĩ.
Phần lớn những tu sĩ này là chim bay cá nhảy, sơn tinh địa quái, hình dáng khác nhau, yêu khí tung hoành, tối thiểu mỗi người cũng có tu vi Thái Ất Kim Tiên.
Mọi người tập trung dưới một mái nhà nhiệt tình thăm hỏi lẫn nhau, nhìn rất là rộn rã.
Cảnh tượng vạn tiên triều bái cực kỳ rầm rộ.
Người đứng phía trước đại điện chính là bốn vị đệ tử thân truyền của Thông Thiên giáo chủ là Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu và Quy Linh Thánh Mẫu.
Vị trí đằng sau là bảy tiên tùy thị của Thông Thiên giáo chủ là Kim Quang tiên, Ô Vân Tiên, Tì Lư Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên, Kim Cô Tiên, Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Tô Đát Kỷ và Tam Tiêu, Triệu Công Minh, bốn Thánh của Cửu Long đảo, mười thiên quân của Kim Ngao đảo và những đệ tử nhập thất đứng cùng nhau, đứng giữa đám người.
Còn lại chính là một vài đệ tử ký danh.
Chỉ thấy Tô Đát Kỷ nhìn Kim Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu và Quy Linh Thánh Mẫu phía trước, đôi mắt lấp lánh không ngừng đảo quanh.
Nghĩ nên làm thế nào mới có thể tác hợp ca ca và ba vị đại sư tỷ.
Đúng lúc này, trong Bích Du cung đột nhiên nổi tiên khí, địa dũng kim liên, cũng có âm thanh kỳ diệu của đại đạo ngâm nga trong không trung, hư ảnh của long phượng kỳ lân lúc ẩn lúc hiện, thiên nữ rải hoa, tử khí đông lai.
Theo cảnh tượng long trọng này, một đạo nhân mặc đồ đen nhìn khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt uy nghiêm đột nhiên xuất hiện trên đài cao đại điện, thần toà Hỗn độn hàn ngọc.
Tu sĩ trong Bích Du cung thấy đạo nhân mặc đồ đen lập tức cung kính hành lễ: “Bái kiến lão sư, chúc lão sư vạn phúc kim an.”
Thông Thiên giáo chủ khẽ gật đầu rồi mở miệng: “Lượng kiếp đã mở, sát kiếp rơi xuống, vào lúc này, Hạo Thiên Thượng Đế lại muốn thành lập Thần đạo, hơn nữa đã được Đạo tổ cho phép, do đó ban cho Thần đạo chí bảo là bảng Phong Thần và Đả Thần tiên, căn dặn Triệt giáo, Nhân giáo, Xiển giáo cùng thương lượng chuyện phong Thần.”