Vân Tiêu giả vờ không nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của hai người, tiếp tục phân tích: “Hơn nữa, quả đào chúng ta ăn còn cực kỳ giống bàn đào, hồng hạnh cũng rất giống Tiên thiên hồng hạnh, quả mận lại giống Hoàng Trung Lú… Xem ra chuyện này không phải trùng hợp, mà có thể những loại trái cây đó thật sự là tiên quả còn quý hơn cả Tiên thiên linh quả.”
Bích Tiêu chấn động nói: “Đát Kỷ nói, những loại trái cây đó đều hái trên cây ăn quả ở sân sau nhà bọn họ, chẳng lẽ thật ra, những cây ăn quả đó là Tiên thiên linh căn? Bọn họ lại có nhiều Tiên thiên linh căn như vậy? Chuyện này cũng khó tin quá rồi!”
Trong hồng hoang, cho dù là Thánh Nhân cũng không có nhiều Tiên thiên linh căn như vậy.
Quỳnh Tiêu thắc mắc hỏi: “Nhưng vì sao khi chúng ta ăn lại không cảm nhận được trong trái cây có nhiều linh lực chứ?”
Vân Tiêu chậm rãi nói: “Chuyện này thì phải hỏi Lý Nguyên và Đát Kỷ, chắc chắn bọn họ biết vì sao!”
Quỳnh Tiêu lập tức lộ ra dáng vẻ gấp không chờ nổi, nàng nói: “Đi, chúng ta xuất phát đi tìm bọn họ hỏi rõ ràng. Thuận tiện lại ăn thêm ít trái cây, còn có lẩu, ừm, còn cả Coca nữa.”
Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng rất muốn biết trái cây các nàng ăn có phải Tiên thiên linh quả không, bởi vậy cũng không phản đối đề nghị của Quỳnh Tiêu.
Ba người dọn dẹp qua động phủ rồi nhanh chóng dùng thuật lưu vân, bay về phía Triều Ca.
…
Trong khoảng thời gian này, buổi sáng hầu như Lý Nguyên đều ở bên cạnh Kim Linh Thánh Mẫu.
Vì sáng tạo cơ hội cho ca ca, Đát Kỷ cố ý tránh trong phòng tu luyện, không xuất hiện làm bóng đèn.
Lý Nguyên và Kim Linh Thánh Mẫu nếu không uống trà chơi cờ thì xem diễn nghe khúc.
Tới giờ cơm, hai người lại nhấm nháp các loại đồ ăn trong Khoái Hoạt Lâm, gì mà đồ nấu, rau xào, đồ chưng, thịt viên rán, lẩu, xiên thịt dê, đồ nướng… mỗi ngày Kim Linh Thánh Mẫu ăn một loại khác nhau không trùng lặp.
Ăn tới nỗi nàng hô to đã nghiền.
Về đến nhà, Lý Nguyên lại đánh đàn cho nàng nghe, gì mà Lương Chúc, Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, biển cả một tiếng cười… Các ca khúc nổi tiếng đời sau, làm nàng nghe như si như say.
Tới phần cao trào, nàng còn làm bạn nhảy của Lý Nguyên.
Dáng múa lượn lờ như sương khói, thướt tha yêu kiều, ống tay áo màu đỏ bay bổng như trên mây, dải lụa rực rỡ bay múa như ảo mộng.
Đây là bạn nhảy chân chính của tiên nhân!
Đẹp không sao tả xiết.
Kim Linh Thánh Mẫu chỉ cảm thấy từ khi hoá hình tới nay, nàng chưa từng cảm thấy vui vẻ tự do, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, tâm trạng vui vẻ như vậy.
Ngày xưa, nàng cảm thấy tiên nhân là siêu thoát thế ngoại, rời xa hồng trần, lạnh nhạt nhìn chúng sinh.
Nhưng sau khi trải qua cuộc sống trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy, những ngày ở bên cạnh Lý Nguyên mới là cuộc sống thật sự của tiên nhân.
So với nó, cái gì mà đả toạ tu luyện, tĩnh tụng hoàng đình, quả thật vô cùng chán ngắt buồn tẻ.
Cuộc sống hiện giờ làm Kim Linh Thánh Mẫu lưu luyến quên lối về, hoàn toàn quên mất ý nghĩ phải về Kim Ngao đảo tu luyện.
Điều duy nhất làm nàng cảm thấy buồn rầu chính là Lý Nguyên là một đầu gỗ.
Rõ ràng hai người ra vào có đôi, giống như cầm sắt hoà minh, thần tiên quyến lữ.
Nhưng hắn vẫn không tỏ lòng ái mộ với nàng, vẫn luôn biểu hiện nho nhã lễ độ.
Haiz, quá lịch sự cũng đau đầu!
Kim Linh Thánh Mẫu buồn bực nghĩ.
Hôm nay, Văn Trọng, Thương Dung, Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công hẹn Lý Nguyên tới chơi cờ. Trong nhà chỉ còn lại Đát Kỷ và Kim Linh Thánh Mẫu.
Đát Kỷ vốn định nhân lúc ca ca không ở nhà thử thái độ của Kim Linh Thánh Mẫu với ca ca mình.
Nhưng nàng vừa hẹn Kim Linh Thánh Mẫu tới vườn hoa lại thấy Tam Tiêu tới chơi.
“Ý, đại sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?”
Tam Tiêu thấy Kim Linh Thánh Mẫu thì vô cùng ngạc nhiên.
Kim Linh Thánh Mẫu thấy Tam Tiêu cũng bất ngờ: “Ba tỷ muội các ngươi không ở Tam Tiên đảo tu luyện, sao lại chạy tới đây?”
Quỳnh Tiêu: “Chúng ta tới tìm Đát Kỷ và ca ca nàng hỏi vài chuyện, không ngờ lại gặp được sư tỷ.”
“Các ngươi tìm ta và ca hỏi chuyện gì vậy?” Đát Kỷ chột dạ hỏi.
Nàng thầm nghĩ, có phải sư tỷ Tam Tiêu đã phát hiện ra chuyện ta định giới thiệu Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu cho ca ca làm đạo lữ không? Vậy nên đặc biệt tới tìm ta và ca hỏi tội?
Ai da, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Ca ca thối, ngươi có biết muội muội buồn thúi ruột vì ngươi không?
“Đát Kỷ, có phải ngươi có chuyện gì cố ý giấu chúng ta không?” Bích Tiêu hỏi Đát Kỷ.
“Ngươi đừng giấu diếm nữa, chúng ta biết hết rồi!” Quỳnh Tiêu nói.
Xong rồi, xem ra thật sự tới hỏi tội!
Ta nên thẳng thắn xin tha hay là kháng cự từ nghiêm đây?
Thôi, đại sư tỷ đang ở đây, đã bị Tam Tiêu bắt ngay tại trận, phủ nhận không có tác dụng gì, ta nên nói thật thì hơn.
Nghĩ vậy, Đát Kỷ lập tức gục đầu xuống, ủ rũ cụp đuôi nói: “Ta nói thật, ta ăn năn, xin vài vị sư tỷ đừng đánh ta, cho dù muốn đánh ta cũng đừng đánh mặt…”
Vân Tiêu trở nên kỳ quái: “Chúng ta đánh ngươi làm gì?”
Bích Tiêu cũng khó hiểu hỏi: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt mà, chúng ta cảm ơn ngươi còn không kịp.”
“Yên tâm đi, chúng ta không trách ngươi đâu?” Quỳnh Tiêu an ủi.
Đát Kỷ ngây ngốc nói: “Chẳng lẽ các ngươi không ngại sau khi ca ca ta cưới các ngươi, lại cưới thêm đại sư tỷ, nhị sư tỷ (Vô Đương Thánh Mẫu), tam sư tỷ (Quy Linh Thánh Mẫu) à?”
“Chẳng lẽ các ngươi không ngại sau khi ca ca ta cưới các ngươi, lại cưới thêm đại sư tỷ, nhị sư tỷ (Vô Đương Thánh Mẫu), tam sư tỷ (Quy Linh Thánh Mẫu) à?”
“Cái gì?”
Quỳnh Tiêu ngạc nhiên nhảy dựng lên.
“Lý Nguyên muốn cưới ba vị đại sư tỷ cùng lúc sao? Khi nào? Bọn họ thông đồng với nhau lúc nào? Sao ta lại không biết?”
Giây phút này, Vân Tiêu, Bích Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu đều bị lời nói của Đát Kỷ làm cho ngây ra như phỗng.
Ba khuôn mặt đẹp lúc thì đỏ bừng, lúc thì trắng bệch, lúc thì xanh mét, không biết nên lộ ra biểu tình gì thì tốt.
Bích Tiêu chấn động nói: “Đát Kỷ nói, những loại trái cây đó đều hái trên cây ăn quả ở sân sau nhà bọn họ, chẳng lẽ thật ra, những cây ăn quả đó là Tiên thiên linh căn? Bọn họ lại có nhiều Tiên thiên linh căn như vậy? Chuyện này cũng khó tin quá rồi!”
Trong hồng hoang, cho dù là Thánh Nhân cũng không có nhiều Tiên thiên linh căn như vậy.
Quỳnh Tiêu thắc mắc hỏi: “Nhưng vì sao khi chúng ta ăn lại không cảm nhận được trong trái cây có nhiều linh lực chứ?”
Vân Tiêu chậm rãi nói: “Chuyện này thì phải hỏi Lý Nguyên và Đát Kỷ, chắc chắn bọn họ biết vì sao!”
Quỳnh Tiêu lập tức lộ ra dáng vẻ gấp không chờ nổi, nàng nói: “Đi, chúng ta xuất phát đi tìm bọn họ hỏi rõ ràng. Thuận tiện lại ăn thêm ít trái cây, còn có lẩu, ừm, còn cả Coca nữa.”
Vân Tiêu và Bích Tiêu cũng rất muốn biết trái cây các nàng ăn có phải Tiên thiên linh quả không, bởi vậy cũng không phản đối đề nghị của Quỳnh Tiêu.
Ba người dọn dẹp qua động phủ rồi nhanh chóng dùng thuật lưu vân, bay về phía Triều Ca.
…
Trong khoảng thời gian này, buổi sáng hầu như Lý Nguyên đều ở bên cạnh Kim Linh Thánh Mẫu.
Vì sáng tạo cơ hội cho ca ca, Đát Kỷ cố ý tránh trong phòng tu luyện, không xuất hiện làm bóng đèn.
Lý Nguyên và Kim Linh Thánh Mẫu nếu không uống trà chơi cờ thì xem diễn nghe khúc.
Tới giờ cơm, hai người lại nhấm nháp các loại đồ ăn trong Khoái Hoạt Lâm, gì mà đồ nấu, rau xào, đồ chưng, thịt viên rán, lẩu, xiên thịt dê, đồ nướng… mỗi ngày Kim Linh Thánh Mẫu ăn một loại khác nhau không trùng lặp.
Ăn tới nỗi nàng hô to đã nghiền.
Về đến nhà, Lý Nguyên lại đánh đàn cho nàng nghe, gì mà Lương Chúc, Nhị Tuyền Ánh Nguyệt, biển cả một tiếng cười… Các ca khúc nổi tiếng đời sau, làm nàng nghe như si như say.
Tới phần cao trào, nàng còn làm bạn nhảy của Lý Nguyên.
Dáng múa lượn lờ như sương khói, thướt tha yêu kiều, ống tay áo màu đỏ bay bổng như trên mây, dải lụa rực rỡ bay múa như ảo mộng.
Đây là bạn nhảy chân chính của tiên nhân!
Đẹp không sao tả xiết.
Kim Linh Thánh Mẫu chỉ cảm thấy từ khi hoá hình tới nay, nàng chưa từng cảm thấy vui vẻ tự do, không bị bất cứ thứ gì trói buộc, tâm trạng vui vẻ như vậy.
Ngày xưa, nàng cảm thấy tiên nhân là siêu thoát thế ngoại, rời xa hồng trần, lạnh nhạt nhìn chúng sinh.
Nhưng sau khi trải qua cuộc sống trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy, những ngày ở bên cạnh Lý Nguyên mới là cuộc sống thật sự của tiên nhân.
So với nó, cái gì mà đả toạ tu luyện, tĩnh tụng hoàng đình, quả thật vô cùng chán ngắt buồn tẻ.
Cuộc sống hiện giờ làm Kim Linh Thánh Mẫu lưu luyến quên lối về, hoàn toàn quên mất ý nghĩ phải về Kim Ngao đảo tu luyện.
Điều duy nhất làm nàng cảm thấy buồn rầu chính là Lý Nguyên là một đầu gỗ.
Rõ ràng hai người ra vào có đôi, giống như cầm sắt hoà minh, thần tiên quyến lữ.
Nhưng hắn vẫn không tỏ lòng ái mộ với nàng, vẫn luôn biểu hiện nho nhã lễ độ.
Haiz, quá lịch sự cũng đau đầu!
Kim Linh Thánh Mẫu buồn bực nghĩ.
Hôm nay, Văn Trọng, Thương Dung, Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công hẹn Lý Nguyên tới chơi cờ. Trong nhà chỉ còn lại Đát Kỷ và Kim Linh Thánh Mẫu.
Đát Kỷ vốn định nhân lúc ca ca không ở nhà thử thái độ của Kim Linh Thánh Mẫu với ca ca mình.
Nhưng nàng vừa hẹn Kim Linh Thánh Mẫu tới vườn hoa lại thấy Tam Tiêu tới chơi.
“Ý, đại sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?”
Tam Tiêu thấy Kim Linh Thánh Mẫu thì vô cùng ngạc nhiên.
Kim Linh Thánh Mẫu thấy Tam Tiêu cũng bất ngờ: “Ba tỷ muội các ngươi không ở Tam Tiên đảo tu luyện, sao lại chạy tới đây?”
Quỳnh Tiêu: “Chúng ta tới tìm Đát Kỷ và ca ca nàng hỏi vài chuyện, không ngờ lại gặp được sư tỷ.”
“Các ngươi tìm ta và ca hỏi chuyện gì vậy?” Đát Kỷ chột dạ hỏi.
Nàng thầm nghĩ, có phải sư tỷ Tam Tiêu đã phát hiện ra chuyện ta định giới thiệu Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu cho ca ca làm đạo lữ không? Vậy nên đặc biệt tới tìm ta và ca hỏi tội?
Ai da, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Ca ca thối, ngươi có biết muội muội buồn thúi ruột vì ngươi không?
“Đát Kỷ, có phải ngươi có chuyện gì cố ý giấu chúng ta không?” Bích Tiêu hỏi Đát Kỷ.
“Ngươi đừng giấu diếm nữa, chúng ta biết hết rồi!” Quỳnh Tiêu nói.
Xong rồi, xem ra thật sự tới hỏi tội!
Ta nên thẳng thắn xin tha hay là kháng cự từ nghiêm đây?
Thôi, đại sư tỷ đang ở đây, đã bị Tam Tiêu bắt ngay tại trận, phủ nhận không có tác dụng gì, ta nên nói thật thì hơn.
Nghĩ vậy, Đát Kỷ lập tức gục đầu xuống, ủ rũ cụp đuôi nói: “Ta nói thật, ta ăn năn, xin vài vị sư tỷ đừng đánh ta, cho dù muốn đánh ta cũng đừng đánh mặt…”
Vân Tiêu trở nên kỳ quái: “Chúng ta đánh ngươi làm gì?”
Bích Tiêu cũng khó hiểu hỏi: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt mà, chúng ta cảm ơn ngươi còn không kịp.”
“Yên tâm đi, chúng ta không trách ngươi đâu?” Quỳnh Tiêu an ủi.
Đát Kỷ ngây ngốc nói: “Chẳng lẽ các ngươi không ngại sau khi ca ca ta cưới các ngươi, lại cưới thêm đại sư tỷ, nhị sư tỷ (Vô Đương Thánh Mẫu), tam sư tỷ (Quy Linh Thánh Mẫu) à?”
“Chẳng lẽ các ngươi không ngại sau khi ca ca ta cưới các ngươi, lại cưới thêm đại sư tỷ, nhị sư tỷ (Vô Đương Thánh Mẫu), tam sư tỷ (Quy Linh Thánh Mẫu) à?”
“Cái gì?”
Quỳnh Tiêu ngạc nhiên nhảy dựng lên.
“Lý Nguyên muốn cưới ba vị đại sư tỷ cùng lúc sao? Khi nào? Bọn họ thông đồng với nhau lúc nào? Sao ta lại không biết?”
Giây phút này, Vân Tiêu, Bích Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu đều bị lời nói của Đát Kỷ làm cho ngây ra như phỗng.
Ba khuôn mặt đẹp lúc thì đỏ bừng, lúc thì trắng bệch, lúc thì xanh mét, không biết nên lộ ra biểu tình gì thì tốt.