Đát Kỷ thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người cũng dại ra.
Chẳng lẽ ta nghĩ nhầm rồi à?
“Chẳng lẽ không phải vì các ngươi biết ta định giới thiệu ba vị đại sư tỷ cho ca ca làm đạo lữ nên mới tới à?” Đát Kỷ thử hỏi Tam Tiêu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Không phải ngươi nói muốn chúng ta làm đạo lữ của ca ca ngươi à? Sao ngươi còn đi tìm ba vị đại sư tỷ nữa?” Quỳnh Tiêu giận dữ lườm Đát Kỷ.
Không xong, xem ra ta nhầm thật rồi!
“Ha ha ha.”
Đát Kỷ vội vàng cười ha ha, bắt đầu giả ngu giả ngơ: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Não của ta nhỏ quá, hoàn toàn không nhớ được! Nếu các ngươi nghe thấy ta nói gì thì xin hãy tin ta, đó không phải là do ta nói đâu, là các ngươi nghe thấy ảo giác, đúng, chính là ảo giác, chúng ta quên chuyện vừa rồi đi. Đúng rồi, Vân Tiêu sư tỷ, vừa rồi ngươi muốn hỏi ta chuyện gì thế?”
“Người đừng nghĩ giả ngu!” Vân Tiêu cản trước người Đát Kỷ, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi thành thật trả lời, có phải ca ca ngươi cố ý dạy ngươi làm vậy không?” Quỳnh Tiêu cản phía sau.
“Ngươi không lừa gạt được nữa đâu!” Bích Tiêu cản bên phải.
“Đừng giãy giụa!” Kim Linh Thánh Mẫu cản ở bên trái.
Bốn người cùng nhìn Đát Kỷ chăm chú.
Đát Kỷ bị bốn vị sư tỷ nhốt ở giữa có vẻ vô cùng đáng thương.
Nàng dùng hai tay nhéo lỗ tai mình giả khóc: “Hu hu hu, các ngươi đừng trách ca ca ta, tất cả đều là chủ ý của một mình ta, không liên quan gì đến hắn, hắn không biết gì cả.”
“Vì sao ngươi lại làm vậy?” Kim Linh Thánh Mẫu hỏi nàng.
Đát Kỷ: “Chuyện này liên quan tới một bí mật vô cùng lớn, ta không nói được.”
“Nếu không nói thì đừng trách chúng ta dùng hình!” Quỳnh Tiêu tàn nhẫn uy hiếp.
“Cho dù các ngươi dùng hình ta cũng không nói!” Đát Kỷ tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Quỳnh Tiêu, Vân Tiêu, Bích Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu cùng vươn ngón trỏ, sau đó hà hơi.
“Dùng hình!”
Bốn người ra tay cùng lúc, bắt đầu cù nách và eo trên người Đát Kỷ.
“Ha ha ha, ngứa chết ta mất, ha ha ha, đừng cù, ha ha ha, không chịu được…”
Đát Kỷ lập tức cười tới nỗi thở hổn hển, cười sắp chảy nước mắt, chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu.
Không bao lâu sau, nàng không chịu được nữa bắt đầu xin tha.
“Ha ha ha, đừng chọc nữa, ta đầu hàng, ta nói còn không được à, ha ha ha, dừng tay lại!”
Thấy Đát Kỷ đầu hàng, lúc này bốn người Vân Tiêu mới hài lòng dừng tay.
“Nói đi, ngươi phải thành thật trả lời, nếu dám giấu diếm, tiếp tục hầu hạ bằng cực hình!” Quỳnh Tiêu uy hiếp.
Đát Kỷ tủi thân nói: “Nhưng chuyện này thật sự cực kỳ quan trọng, cần phải là người nhà ta mới có thể nói!”
“Chúng ta đều là sư tỷ của ngươi, vốn đã là người nhà ngươi.” Kim Linh Thánh Mẫu nói.
“Yên tâm đi, cho dù ngươi nói ngươi là nam, chúng ta cũng sẽ giữ bí mật này giúp ngươi.” Vân Tiêu an ủi.
Đát Kỷ: “Vậy các ngươi thề, không được nói chuyện ta nói cho bất cứ ai.”
Thấy Đát Kỷ nghiêm túc như thế, Tam Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu cũng không khỏi thu lại lòng đùa giỡn.
Các nàng bắt đầu tin tưởng chuyện Đát Kỷ nói có lẽ thật sự rất quan trọng.
Quỳnh Tiêu lập tức thề: “Ta Quỳnh Tiêu thề với thiên đạo, nhất định không để lộ bí mật Đát Kỷ nói, nếu vi phạm, trời đánh ngũ lôi oanh.”
Vân Tiêu, Bích Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu cũng lần lượt lập lời thề với thiên đạo.
Đát Kỷ thấy thế cũng không giấu nữa, nói chuyện cây chuối tây ở sân sau có thể kết ra Tiên thiên chí bảo cho bốn người nghe: “Bởi vì cây chuối tây đó quá trân quý, ta cảm thấy chỉ dựa vào ta và ca ca thì không thể bảo vệ, vậy nên ta mới nghĩ, nếu ca ca có thể cưới các ngươi, chúng ta có thể bảo vệ cây chuối tây rồi.”
Đát Kỷ vẫn giữ lại một chuyện, nàng không để lộ bí mật trong phòng đàn ra.
Tam Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu nghe cây chuối tây của Lý Nguyên có thể kết ra ba kiện Tiên thiên chí bảo, một kiện Tiên thiên linh bảo cực phẩm thì đều há hốc miệng.
Cả đám chấn động tới nỗi trợn mắt há miệng, trong lòng không ngừng quay cuồng.
“Khó trách Đát Kỷ muốn chúng ta thề mới bằng lòng nói, chuyện này đúng là bí mật to lớn. Nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ tất cả yêu ma quỷ quái và Thánh Nhân trong hồng hoang sẽ tới cướp đoạt!” Tiếng lòng của Kim Linh Thánh Mẫu
“Mẹ ơi, chỉ sợ mỗi Hỗn độn chí bảo mới có thể kết ra Tiên thiên linh bảo đúng không?” Tiếng lòng của Vân Tiêu.
“Tiên thiên chí bảo của Lý Nguyên lại nhiều hơn tất cả Thánh Nhân!” Tiếng lòng của Bích Tiêu.
“Khà khà, nếu ta và Lý Nguyên kết làm đạo lữ, Tiên thiên chí bảo còn không phải là của ta à?” Tiếng lòng của Quỳnh Tiêu.
Đát Kỷ thấy bốn vị sư tỷ như bị định thân, vẫn luôn không nói gì bèn lên tiếng: “Chuyện này ca ca ta không hề biết, tất cả đều là chủ ý của một mình ta, các ngươi đừng trách ca ca.”
“À đúng rồi.”
Vân Tiêu đột nhiên bừng tỉnh, nàng vội vàng hỏi Đát Kỷ: “Ngươi có biết, những trái cây lần trước ngươi cho chúng ta ăn, ít nhất đều là Tiên thiên linh quả cực phẩm không?”
Đát Kỷ lắc đầu nói: “Không thể nào, những trái cây đó ta ăn từ nhỏ tới lớn, căn bản không có linh lực, sao có thể là Tiên thiên linh quả?”
Bích Tiêu trầm giọng nói: “Chúng ta không lừa ngươi, lần này ta, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu quay về Tam Tiên đảo đả toạ tu luyện, phát hiện tốc độ tu luyện của chúng ta nhanh hơn bình thường gấp nghìn vạn lần. Tu luyện hai tiếng tương đương với bình thường tu luyện một nghìn năm… Mà trong khoảng thời gian này, chúng ta chỉ ăn trái cây ngươi hái. Vậy nên chắc chắn những loại trái cây đó không tầm thường, không hề đơn giản như vẻ ngoài.”
Vẻ mặt của Kim Linh Thánh Mẫu trở nên khiếp sợ: “Linh quả có thể tăng tu vi của Đại La Kim Tiên, ngay cả Hoàng Trung Lý cũng không thể làm được, sao nơi này có thể có?”
Đát Kỷ gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu những trái cây đó đều là Tiên thiên linh quả cực phẩm, vì sao ta ăn nhiều như vậy cũng không tăng tu vi?”
Chẳng lẽ ta nghĩ nhầm rồi à?
“Chẳng lẽ không phải vì các ngươi biết ta định giới thiệu ba vị đại sư tỷ cho ca ca làm đạo lữ nên mới tới à?” Đát Kỷ thử hỏi Tam Tiêu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Không phải ngươi nói muốn chúng ta làm đạo lữ của ca ca ngươi à? Sao ngươi còn đi tìm ba vị đại sư tỷ nữa?” Quỳnh Tiêu giận dữ lườm Đát Kỷ.
Không xong, xem ra ta nhầm thật rồi!
“Ha ha ha.”
Đát Kỷ vội vàng cười ha ha, bắt đầu giả ngu giả ngơ: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Não của ta nhỏ quá, hoàn toàn không nhớ được! Nếu các ngươi nghe thấy ta nói gì thì xin hãy tin ta, đó không phải là do ta nói đâu, là các ngươi nghe thấy ảo giác, đúng, chính là ảo giác, chúng ta quên chuyện vừa rồi đi. Đúng rồi, Vân Tiêu sư tỷ, vừa rồi ngươi muốn hỏi ta chuyện gì thế?”
“Người đừng nghĩ giả ngu!” Vân Tiêu cản trước người Đát Kỷ, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi thành thật trả lời, có phải ca ca ngươi cố ý dạy ngươi làm vậy không?” Quỳnh Tiêu cản phía sau.
“Ngươi không lừa gạt được nữa đâu!” Bích Tiêu cản bên phải.
“Đừng giãy giụa!” Kim Linh Thánh Mẫu cản ở bên trái.
Bốn người cùng nhìn Đát Kỷ chăm chú.
Đát Kỷ bị bốn vị sư tỷ nhốt ở giữa có vẻ vô cùng đáng thương.
Nàng dùng hai tay nhéo lỗ tai mình giả khóc: “Hu hu hu, các ngươi đừng trách ca ca ta, tất cả đều là chủ ý của một mình ta, không liên quan gì đến hắn, hắn không biết gì cả.”
“Vì sao ngươi lại làm vậy?” Kim Linh Thánh Mẫu hỏi nàng.
Đát Kỷ: “Chuyện này liên quan tới một bí mật vô cùng lớn, ta không nói được.”
“Nếu không nói thì đừng trách chúng ta dùng hình!” Quỳnh Tiêu tàn nhẫn uy hiếp.
“Cho dù các ngươi dùng hình ta cũng không nói!” Đát Kỷ tỏ vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Quỳnh Tiêu, Vân Tiêu, Bích Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu cùng vươn ngón trỏ, sau đó hà hơi.
“Dùng hình!”
Bốn người ra tay cùng lúc, bắt đầu cù nách và eo trên người Đát Kỷ.
“Ha ha ha, ngứa chết ta mất, ha ha ha, đừng cù, ha ha ha, không chịu được…”
Đát Kỷ lập tức cười tới nỗi thở hổn hển, cười sắp chảy nước mắt, chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng khó chịu.
Không bao lâu sau, nàng không chịu được nữa bắt đầu xin tha.
“Ha ha ha, đừng chọc nữa, ta đầu hàng, ta nói còn không được à, ha ha ha, dừng tay lại!”
Thấy Đát Kỷ đầu hàng, lúc này bốn người Vân Tiêu mới hài lòng dừng tay.
“Nói đi, ngươi phải thành thật trả lời, nếu dám giấu diếm, tiếp tục hầu hạ bằng cực hình!” Quỳnh Tiêu uy hiếp.
Đát Kỷ tủi thân nói: “Nhưng chuyện này thật sự cực kỳ quan trọng, cần phải là người nhà ta mới có thể nói!”
“Chúng ta đều là sư tỷ của ngươi, vốn đã là người nhà ngươi.” Kim Linh Thánh Mẫu nói.
“Yên tâm đi, cho dù ngươi nói ngươi là nam, chúng ta cũng sẽ giữ bí mật này giúp ngươi.” Vân Tiêu an ủi.
Đát Kỷ: “Vậy các ngươi thề, không được nói chuyện ta nói cho bất cứ ai.”
Thấy Đát Kỷ nghiêm túc như thế, Tam Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu cũng không khỏi thu lại lòng đùa giỡn.
Các nàng bắt đầu tin tưởng chuyện Đát Kỷ nói có lẽ thật sự rất quan trọng.
Quỳnh Tiêu lập tức thề: “Ta Quỳnh Tiêu thề với thiên đạo, nhất định không để lộ bí mật Đát Kỷ nói, nếu vi phạm, trời đánh ngũ lôi oanh.”
Vân Tiêu, Bích Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu cũng lần lượt lập lời thề với thiên đạo.
Đát Kỷ thấy thế cũng không giấu nữa, nói chuyện cây chuối tây ở sân sau có thể kết ra Tiên thiên chí bảo cho bốn người nghe: “Bởi vì cây chuối tây đó quá trân quý, ta cảm thấy chỉ dựa vào ta và ca ca thì không thể bảo vệ, vậy nên ta mới nghĩ, nếu ca ca có thể cưới các ngươi, chúng ta có thể bảo vệ cây chuối tây rồi.”
Đát Kỷ vẫn giữ lại một chuyện, nàng không để lộ bí mật trong phòng đàn ra.
Tam Tiêu và Kim Linh Thánh Mẫu nghe cây chuối tây của Lý Nguyên có thể kết ra ba kiện Tiên thiên chí bảo, một kiện Tiên thiên linh bảo cực phẩm thì đều há hốc miệng.
Cả đám chấn động tới nỗi trợn mắt há miệng, trong lòng không ngừng quay cuồng.
“Khó trách Đát Kỷ muốn chúng ta thề mới bằng lòng nói, chuyện này đúng là bí mật to lớn. Nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ tất cả yêu ma quỷ quái và Thánh Nhân trong hồng hoang sẽ tới cướp đoạt!” Tiếng lòng của Kim Linh Thánh Mẫu
“Mẹ ơi, chỉ sợ mỗi Hỗn độn chí bảo mới có thể kết ra Tiên thiên linh bảo đúng không?” Tiếng lòng của Vân Tiêu.
“Tiên thiên chí bảo của Lý Nguyên lại nhiều hơn tất cả Thánh Nhân!” Tiếng lòng của Bích Tiêu.
“Khà khà, nếu ta và Lý Nguyên kết làm đạo lữ, Tiên thiên chí bảo còn không phải là của ta à?” Tiếng lòng của Quỳnh Tiêu.
Đát Kỷ thấy bốn vị sư tỷ như bị định thân, vẫn luôn không nói gì bèn lên tiếng: “Chuyện này ca ca ta không hề biết, tất cả đều là chủ ý của một mình ta, các ngươi đừng trách ca ca.”
“À đúng rồi.”
Vân Tiêu đột nhiên bừng tỉnh, nàng vội vàng hỏi Đát Kỷ: “Ngươi có biết, những trái cây lần trước ngươi cho chúng ta ăn, ít nhất đều là Tiên thiên linh quả cực phẩm không?”
Đát Kỷ lắc đầu nói: “Không thể nào, những trái cây đó ta ăn từ nhỏ tới lớn, căn bản không có linh lực, sao có thể là Tiên thiên linh quả?”
Bích Tiêu trầm giọng nói: “Chúng ta không lừa ngươi, lần này ta, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu quay về Tam Tiên đảo đả toạ tu luyện, phát hiện tốc độ tu luyện của chúng ta nhanh hơn bình thường gấp nghìn vạn lần. Tu luyện hai tiếng tương đương với bình thường tu luyện một nghìn năm… Mà trong khoảng thời gian này, chúng ta chỉ ăn trái cây ngươi hái. Vậy nên chắc chắn những loại trái cây đó không tầm thường, không hề đơn giản như vẻ ngoài.”
Vẻ mặt của Kim Linh Thánh Mẫu trở nên khiếp sợ: “Linh quả có thể tăng tu vi của Đại La Kim Tiên, ngay cả Hoàng Trung Lý cũng không thể làm được, sao nơi này có thể có?”
Đát Kỷ gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu những trái cây đó đều là Tiên thiên linh quả cực phẩm, vì sao ta ăn nhiều như vậy cũng không tăng tu vi?”