Chỉ thấy thân hình Xích Ký hóa thành một tia chớp màu đỏ, tốc độ nhanh hơn gấp ba bốn lần so với lúc trước.
Sau một lúc lâu, Đặng Thiền Ngọc quay đầu lại xem xét tình huống.
Bịch!
Nhãn cầu nàng gần như rớt ra ngoài vì sốc.
Rõ ràng Xích Ký đã chạy với tốc độ nhanh nhất, nhưng Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc vẫn ở vị trí cách mười thước sau lưng nàng, còn mang vẻ mặt nhàn nhã.
“Mẹ ơi, sao một con chó lại có thể chạy nhanh hơn thần câu của ta?”
Đặng Thiền Ngọc không thể làm gì, chỉ đành phải dừng lại trong một rừng cây, lấy cung tên ra chuẩn bị săn thú.
“Vèo, vèo!”
Tài bắn cung của Đặng Thiền Ngọc cao siêu, bách phát bách trúng. Chỉ sau một lát, nàng đã bắn được không ít gà rừng, thỏ hoang, hươu nai.
Tiểu Hắc thì chịu trách nhiệm nhặt con mồi.
Lý Nguyên chịu trách nhiệm thưởng thức tư thế hiên ngang của Đặng Thiền Ngọc.
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên không có việc gì, lập tức đưa cung tên cho Lý Nguyên, nói:
“Ngươi đừng có ngồi không, tới bắn mấy con mồi đi!”
Trong ánh mắt nàng lại lộ ra chút ranh mãnh.
Cây cung này của nàng là pháp bảo do dị nhân luyện chế, không có trăm vạn quân lực thì căn bản không thể kéo được.
Nghĩ đến việc lát nữa Lý Nguyên không kéo được trường cung, dán vẻ ngượng ngùng đó nữa, nàng âm thầm bật cười.
Lý Nguyên nóng lòng muốn thử, nhận lấy cung tên. Đúng lúc này, một con thỏ trắng như tuyết thấp thoáng hiện ra trong bụ cỏ.
Đặng Thiền Ngọc hưng phấn kêu lên: “Ở đó có thỏ trắng, mau bắn đi.”
Tuy nhiên, Lý Nguyên lại không bắn con thỏ.
Bởi vì hắn phát hiện con thỏ này sinh ra linh trí.
Bởi vì cái gọi là vạn vật có trí là người, ý nói nếu như vạn vật sinh ra linh trí thì có nghĩa là tương đương với con người.
Vì vậy mặc dù Lý Nguyên ăn thịt nhưng hắn sẽ không ăn những động vật sinh ra linh trí, càng không tiện tay bắn chết động vật có linh trí.
Đây là nguyên tắc của hắn.
“Ô, sao ngươi không kéo cung?” Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên đứng bất động, không khỏi thúc giục.
Lý Nguyên: “Con thỏ này đáng yêu như thế, đừng bắn thì hơn!”
“Hừ, rõ ràng là ngươi không kéo nổi cung, còn cố ý kiếm cớ!” Đặng Thiền Ngọc lộ ra vẻ mặt ngươi không lừa được ta đâu.
Lý Nguyên không khỏi cười một tiếng.
Sau một hồi chậm trễ như vậy, con thỏ trắng như tuyết cũng biến mất không tung tích.
“Ai, tiếc quá!”
Đặng Thiền Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Grào!”
Ngay lúc hai người tìm kiếm con mồi, đột nhiên, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ bất ngờ từ trên trời giáng xuống, ngăn cản trước mặt hai người.
Người đàn ông to lớn này cao mười trượng, mặt đen như than, người mặc hắc giáp, tay cầm Hồn Thiên Côn.
Chỉ thấy trên đầu nó có một đôi sừng, trên mũi có đeo một chiếc khuyên mũi, nhìn rất hùng hổ, ma diệm ngập trời, căn bản không phải nhân loại.
Đặng Thiền Ngọc cảm nhận được uy áp khủng bố của ngưu yêu, không khỏi sợ hãi.
Ngựa Xích Ký dưới thân nàng lại càng hoảng sợ đến mức nhảy loạn không ngừng.
Uy áp của con yêu quái này là lần đầu tiên nàng thấy được. Nàng đã là Kim Tiên sơ kỳ nhưng lại không nhìn ra thực lực chân thật của con ngưu yêu này!
Nàng nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, vội vàng ghìm chặt ngựa Xích Ký đang kích động, đứng chắn trước người Lý Nguyên.
“Ngươi là yêu quái ở đâu ra? Vì sao lại ngăn cản đường chúng ta?” Đặng Thiền Ngọc vẻ mặt trịnh trọng quát lớn về phía ngưu yêu.
Trong lúc nói chuyện, nàng còn nhìn lướt qua Lý Nguyên.
Nàng phát hiện, đối mặt với ngưu yêu đáng sợ này, thần sắc Lý Nguyên vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thong dong, không hề lộ ra chút sợ hãi nào.
Trong lòng Đặng Thiền Ngọc lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, lần đầu tiên nàng sinh lòng bội phục Lý Nguyên.
“Người bình thường gặp phải yêu quái đã sớm bị dọa sợ đến tè ra quần rồi, ngay cả ta cũng không thể trấn định được như thế. Hắn quả thật không phải là kẻ vô dụng!”
Đặng Thiền Ngọc âm thầm nghĩ.
Con ngưu yêu này hiển nhiên là vật cưỡi Khuê Ngưu của Thông Thiên giáo chủ rồi!
Khuê Ngưu dùng sức dừng thanh Hỗn Thiết Côn trong tay một chút, mặt đất lập tức quay cuồng như động đất.
Hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn hai người, giọng điệu tàn nhẫn nói:
“Ha ha, rốt cuộc cũng gặp được hai nhân loại, lão ngưu ta lại được ăn no nê rồi!”
Nói xong, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm miệng, phát ra một luồng hơi tanh.
Đặng Thiền Ngọc thấy đây là một con yêu quái ăn thịt người, tâm trạng không khỏi càng thêm trầm trọng. Xem ra hôm nay dữ nhiều lành ít rồi.
Vẻ mặt nàng kiên quyết, nói với Lý Nguyên:
“Ta chặn con yêu quái này, ngươi mau chạy đi!”
Lý Nguyên khẽ mỉm cười với Đặng Thiền Ngọc:
“Sao phải trốn? Không ngờ ở đây lại có ngưu yêu, đúng lúc ta cho ngươi xem tài bắn cung của ta!”
“Ha ha ha, hôm nay các ngươi đừng mong có ai đi được khỏi đây!”
Khuê Ngưu cũng nghe thấy lời Lý Nguyên nói, không nhịn được cười lớn.
Hắn chỉ cảm thấy truyền nhân y bát này của lão gia hình như đầu óc có hơi ngu ngốc thì phải.
“Một tu sĩ Địa Tiên nho nhỏ như ngươi, cho dù ta có đứng im một chỗ cho ngươi bắn thì ngươi cũng không thể làm tổn thương được một cọng lông trâu của ta.”
“Vậy ta bắn nhé!” Lý Nguyên đặt mũi tên lên trường cung, nhắc nhở Khuê Ngưu.
“Ngươi cứ việc bắn!” Khuê Ngưu tự tin nói: “Nếu di chuyển một chút thì lão ngưu đây không phải hảo hán!”
Vèo!
Giương cung, mũi tên bắn ra.
Một luồng quang ảnh nhanh chóng bắn về phía Khuê Ngưu, đồng thời xẹt qua ngực hắn.
Khuê Ngưu chỉ cảm thấy lồng ngực truyền đến một cơn đau nhói, hắn vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy vị trí bên dưới tim ba tấc, chỗ khe hở của hắc giáp có thêm một lỗ to bằng ngón tay đang chảy máu đầm đìa.
Máu tươi màu vàng đanh chảy ra từ vết thương.
Lúc này Khuê Ngưu sợ đến mức tim đập cuồng loạn, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải mũi tên này lệch vị trí trái tim của hắn ba tấc, vừa rồi không có đạo pháp hỗ trợ thì hôm nay có lẽ hắn lại phải đổi thân thể rồi.
Làm sao Lý Nguyên có thể làm được?
Thông Thiên giáo chủ đang ẩn núp trong bóng tối cũng không hiểu nổi.
Sau một lúc lâu, Đặng Thiền Ngọc quay đầu lại xem xét tình huống.
Bịch!
Nhãn cầu nàng gần như rớt ra ngoài vì sốc.
Rõ ràng Xích Ký đã chạy với tốc độ nhanh nhất, nhưng Lý Nguyên cưỡi Tiểu Hắc vẫn ở vị trí cách mười thước sau lưng nàng, còn mang vẻ mặt nhàn nhã.
“Mẹ ơi, sao một con chó lại có thể chạy nhanh hơn thần câu của ta?”
Đặng Thiền Ngọc không thể làm gì, chỉ đành phải dừng lại trong một rừng cây, lấy cung tên ra chuẩn bị săn thú.
“Vèo, vèo!”
Tài bắn cung của Đặng Thiền Ngọc cao siêu, bách phát bách trúng. Chỉ sau một lát, nàng đã bắn được không ít gà rừng, thỏ hoang, hươu nai.
Tiểu Hắc thì chịu trách nhiệm nhặt con mồi.
Lý Nguyên chịu trách nhiệm thưởng thức tư thế hiên ngang của Đặng Thiền Ngọc.
Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên không có việc gì, lập tức đưa cung tên cho Lý Nguyên, nói:
“Ngươi đừng có ngồi không, tới bắn mấy con mồi đi!”
Trong ánh mắt nàng lại lộ ra chút ranh mãnh.
Cây cung này của nàng là pháp bảo do dị nhân luyện chế, không có trăm vạn quân lực thì căn bản không thể kéo được.
Nghĩ đến việc lát nữa Lý Nguyên không kéo được trường cung, dán vẻ ngượng ngùng đó nữa, nàng âm thầm bật cười.
Lý Nguyên nóng lòng muốn thử, nhận lấy cung tên. Đúng lúc này, một con thỏ trắng như tuyết thấp thoáng hiện ra trong bụ cỏ.
Đặng Thiền Ngọc hưng phấn kêu lên: “Ở đó có thỏ trắng, mau bắn đi.”
Tuy nhiên, Lý Nguyên lại không bắn con thỏ.
Bởi vì hắn phát hiện con thỏ này sinh ra linh trí.
Bởi vì cái gọi là vạn vật có trí là người, ý nói nếu như vạn vật sinh ra linh trí thì có nghĩa là tương đương với con người.
Vì vậy mặc dù Lý Nguyên ăn thịt nhưng hắn sẽ không ăn những động vật sinh ra linh trí, càng không tiện tay bắn chết động vật có linh trí.
Đây là nguyên tắc của hắn.
“Ô, sao ngươi không kéo cung?” Đặng Thiền Ngọc thấy Lý Nguyên đứng bất động, không khỏi thúc giục.
Lý Nguyên: “Con thỏ này đáng yêu như thế, đừng bắn thì hơn!”
“Hừ, rõ ràng là ngươi không kéo nổi cung, còn cố ý kiếm cớ!” Đặng Thiền Ngọc lộ ra vẻ mặt ngươi không lừa được ta đâu.
Lý Nguyên không khỏi cười một tiếng.
Sau một hồi chậm trễ như vậy, con thỏ trắng như tuyết cũng biến mất không tung tích.
“Ai, tiếc quá!”
Đặng Thiền Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Grào!”
Ngay lúc hai người tìm kiếm con mồi, đột nhiên, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ bất ngờ từ trên trời giáng xuống, ngăn cản trước mặt hai người.
Người đàn ông to lớn này cao mười trượng, mặt đen như than, người mặc hắc giáp, tay cầm Hồn Thiên Côn.
Chỉ thấy trên đầu nó có một đôi sừng, trên mũi có đeo một chiếc khuyên mũi, nhìn rất hùng hổ, ma diệm ngập trời, căn bản không phải nhân loại.
Đặng Thiền Ngọc cảm nhận được uy áp khủng bố của ngưu yêu, không khỏi sợ hãi.
Ngựa Xích Ký dưới thân nàng lại càng hoảng sợ đến mức nhảy loạn không ngừng.
Uy áp của con yêu quái này là lần đầu tiên nàng thấy được. Nàng đã là Kim Tiên sơ kỳ nhưng lại không nhìn ra thực lực chân thật của con ngưu yêu này!
Nàng nhịn xuống sự sợ hãi trong lòng, vội vàng ghìm chặt ngựa Xích Ký đang kích động, đứng chắn trước người Lý Nguyên.
“Ngươi là yêu quái ở đâu ra? Vì sao lại ngăn cản đường chúng ta?” Đặng Thiền Ngọc vẻ mặt trịnh trọng quát lớn về phía ngưu yêu.
Trong lúc nói chuyện, nàng còn nhìn lướt qua Lý Nguyên.
Nàng phát hiện, đối mặt với ngưu yêu đáng sợ này, thần sắc Lý Nguyên vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thong dong, không hề lộ ra chút sợ hãi nào.
Trong lòng Đặng Thiền Ngọc lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, lần đầu tiên nàng sinh lòng bội phục Lý Nguyên.
“Người bình thường gặp phải yêu quái đã sớm bị dọa sợ đến tè ra quần rồi, ngay cả ta cũng không thể trấn định được như thế. Hắn quả thật không phải là kẻ vô dụng!”
Đặng Thiền Ngọc âm thầm nghĩ.
Con ngưu yêu này hiển nhiên là vật cưỡi Khuê Ngưu của Thông Thiên giáo chủ rồi!
Khuê Ngưu dùng sức dừng thanh Hỗn Thiết Côn trong tay một chút, mặt đất lập tức quay cuồng như động đất.
Hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn hai người, giọng điệu tàn nhẫn nói:
“Ha ha, rốt cuộc cũng gặp được hai nhân loại, lão ngưu ta lại được ăn no nê rồi!”
Nói xong, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm miệng, phát ra một luồng hơi tanh.
Đặng Thiền Ngọc thấy đây là một con yêu quái ăn thịt người, tâm trạng không khỏi càng thêm trầm trọng. Xem ra hôm nay dữ nhiều lành ít rồi.
Vẻ mặt nàng kiên quyết, nói với Lý Nguyên:
“Ta chặn con yêu quái này, ngươi mau chạy đi!”
Lý Nguyên khẽ mỉm cười với Đặng Thiền Ngọc:
“Sao phải trốn? Không ngờ ở đây lại có ngưu yêu, đúng lúc ta cho ngươi xem tài bắn cung của ta!”
“Ha ha ha, hôm nay các ngươi đừng mong có ai đi được khỏi đây!”
Khuê Ngưu cũng nghe thấy lời Lý Nguyên nói, không nhịn được cười lớn.
Hắn chỉ cảm thấy truyền nhân y bát này của lão gia hình như đầu óc có hơi ngu ngốc thì phải.
“Một tu sĩ Địa Tiên nho nhỏ như ngươi, cho dù ta có đứng im một chỗ cho ngươi bắn thì ngươi cũng không thể làm tổn thương được một cọng lông trâu của ta.”
“Vậy ta bắn nhé!” Lý Nguyên đặt mũi tên lên trường cung, nhắc nhở Khuê Ngưu.
“Ngươi cứ việc bắn!” Khuê Ngưu tự tin nói: “Nếu di chuyển một chút thì lão ngưu đây không phải hảo hán!”
Vèo!
Giương cung, mũi tên bắn ra.
Một luồng quang ảnh nhanh chóng bắn về phía Khuê Ngưu, đồng thời xẹt qua ngực hắn.
Khuê Ngưu chỉ cảm thấy lồng ngực truyền đến một cơn đau nhói, hắn vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy vị trí bên dưới tim ba tấc, chỗ khe hở của hắc giáp có thêm một lỗ to bằng ngón tay đang chảy máu đầm đìa.
Máu tươi màu vàng đanh chảy ra từ vết thương.
Lúc này Khuê Ngưu sợ đến mức tim đập cuồng loạn, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải mũi tên này lệch vị trí trái tim của hắn ba tấc, vừa rồi không có đạo pháp hỗ trợ thì hôm nay có lẽ hắn lại phải đổi thân thể rồi.
Làm sao Lý Nguyên có thể làm được?
Thông Thiên giáo chủ đang ẩn núp trong bóng tối cũng không hiểu nổi.