Ân Ly lập tức đau đớn tới đổ đầy mồ hôi, chỉ thấy khuôn mặt của hắn trở nên cực kỳ sợ hãi, lửa giận trong mắt dâng lên tận trời, điên cuồng gào thét với Lý Nguyên: “A, tay của ta, ngươi dám thương tổn vương tộc, ngươi chết chắc rồi, ta muốn làm phụ vương băm nát ngươi.”
Đối mặt với tiếng gào thét của Ân Ly, biểu tình của Lý Nguyên vẫn không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh như nước, không tạo thành chút gợn sóng nào.
Rồng sẽ không có phản ứng với tiếng rít gào của con kiến.
Hắn chỉ cần suy nghĩ trong lòng, bảo kiếm đang lơ lửng kia đã lập tức bay tới bên má Ân Ly vẽ từng nét chữ, chậm rãi khắc thành một từ “nô”.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ gương mặt của hắn, cơn đau xuyên tim cắn nuốt lấy linh hồn của hắn, sự sợ hãi vô biên lấp đầy đôi mắt hắn.
“A, ngươi dừng tay lại!”
“Xin ngươi hãy dừng tay!”
Bây giờ, cuối cùng Ân Ly cũng biết sợ.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Văn Nhân ở bên cạnh đã sợ ngây người từ lâu.
Chỉ thấy nàng mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng khủng bố này, sợ tới mức gần như không dám hít thở.
“Keng!”
Từ “nô” vừa được khắc xong, bảo kiếm đã tự động rơi xuống mặt đất.
Hai chân của Ân Ly đã bị đánh gãy, sau khi không được pháp lực của Lý Nguyên duy trì, hắn cũng nằm liệt trên mặt đất, kêu rên rít gào như một con sói đang bị thương.
Lý Nguyên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Văn Nhân.
Văn Nhân lập tức sợ tới mức cơ thể cứng đờ, nàng hoảng sợ hét lên: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!”
Lý Nguyên buồn nôn!
Nếu bị người không biết chân tướng nghe thấy còn tưởng rằng hắn bụng đói ăn quàng đấy!
Hắn cũng khinh thường ra tay với nữ tử nên định xoay người rời khỏi phòng.
Nhưng hắn vừa đi tới hành lang lại đột nhiên gặp được hai người quen.
“Lý Nguyên tiểu hữu!” Văn Trọng vui vẻ chào hỏi hắn.
“Sao Lý huynh lại ở đây?” Kim Linh Thánh Mẫu đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Lý Nguyên thấy Văn Trọng và Kim Linh Thánh Mẫu cũng ngạc nhiên: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Kim Linh Thánh Mẫu chỉ vào Văn Trọng rồi nói: “Đây là vị đệ tử ta nói với ngươi, hắn nói nơi này có một tửu lầu có phong cách riêng bèn dẫn ta tới đây xem, không ngờ lại gặp được Lý huynh, càng không ngờ các ngươi lại quen nhau.”
Lúc này, trong lòng Văn Trọng rung chuyển như có gió to sóng lớn.
Hắn lại nghe thấy Kim Linh Thánh Mẫu gọi Lý Nguyên là Lý huynh.
Sao có thể?
Không phải sư phụ của hắn là đại năng tuyệt thế đã tồn tại mấy trăm triệu năm ư, sao lại xưng hô Lý Nguyên là huynh?
Sư phụ cũng xưng hô ngang hàng với Lý Nguyên, mình còn gọi hắn là tiểu hữu, chẳng phải là quá bất kính rồi à?
Văn Trọng lập tức cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thật ra, nguyên nhân Kim Linh Thánh Mẫu gọi Lý Nguyên là Lý huynh là vì Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ xưng hô ngang hàng với Lý Nguyên, chuyện này làm Kim Linh Thánh Mẫu cũng không biết nên gọi hắn như thế nào.
Gọi Lý Nguyên là đạo hữu hay gọi tên đều không phù hợp, có vẻ không tôn kính với Thông Thiên giáo chủ.
Cuối cùng, nàng quyết định gọi Lý Nguyên là huynh theo Đát Kỷ.
Hơn nữa, sau khi kiến thức kỹ năng đánh đàn của hắn, trái tim Kim Linh Thánh Mẫu cũng xuất hiện gợn sóng, trong đầu cũng không tự chủ được nhớ tới đề nghị của Đát Kỷ.
“Nếu mình và Lý Nguyên thật sự kết thành đạo lữ, phu vi thê cương, vậy nên gọi Lý huynh cũng không phải chuyện không chấp nhận được!”
Kim Linh Thánh Mẫu thấy vài tên hộ vệ ngã ngoài cửa cùng với tới kêu rên truyền ra từ trong phòng bèn tò mò hỏi hắn: “Nơi này xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Nguyên bình thản nói: “Dạy dỗ vài thứ rác rưởi ngông cuồng kiêu ngạo mà thôi.”
Lúc này, Văn Trọng đã lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hắn thấy hộ vệ ngã trên mặt đất chỉ cảm thấy hơi quen mắt, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Ân Ly không khỏi cảm thấy càng thêm quen thuộc.
Hắn lại nhớ tới hôm nay là ngày Lý Nguyên đi gặp mặt con gái mình, trong lòng không khỏi cứng đờ, lập tức cảm thấy không hay.
Văn Trọng vội vàng đi tới cửa, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch và sự sợ hãi chưa thể bình tĩnh lại của con gái nhà mình.
Tam hoàng tử Ân Ly thì ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết tới khàn cả giọng.
Tay chân của Ân Ly bị vặn thành bánh quai chèo, khuôn mặt đầy máu, trên má có một từ “nô” thô to, cực kỳ bắt mắt.
Văn Nhân thấy phụ thân bỗng nhiên xuất hiện thì lập tức chạy tới như nhìn thấy người cứu mạng, tủi thân khóc lóc kể lể: “Hu hu hu, cha, ngươi phải báo thù cho con gái và điện hạ. Tên Lý Nguyên ngươi giới thiệu cho con là một tên yêu đạo, chẳng những cực kỳ vô lý mà còn dùng yêu thuật bẻ gãy tay chân của điện hạ, khắc chữ lên mặt điện hạ, thật sự là vô cùng tàn bạo, cần phải bắt hắn lại.”
Ân Ly thấy Văn Trọng cũng vui mừng khôn xiết, lập tức dữ tợn kêu lên: “Văn thái sư, ngươi bắt tên yêu đạo này nhanh lên, ta muốn hắn bị băm thành thịt nát, thiên đao vạn quả!”
Văn Trọng thấy Ân Ly ở đây thì nhanh chóng hiểu được mọi chuyện không hề đơn giản.
Hắn cũng không nghiêng về lý do của con gái để lập tức hỏi tội Lý Nguyên, mà tức giận lạnh giọng quát Văn Nhân: “Hôm nay ta bảo ngươi tới đây gặp mặt Lý Nguyên tiểu hữu, vì sao Tam điện hạ cũng ở đây?”
Bởi vì quá tức giận nên giữa trán Văn Trọng xuất hiện một đôi mắt dọc, giống như kim cương trừng mắt, làm Văn Nhân sợ tới mức gan mật nứt ra, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống bên chân Văn Trọng.
Văn Nhân không dám giấu diếm, một năm một mười nói mục đích Ân Ly tới đây ra.
“…Con gái không muốn gả cho một thương nhân, làm gia tộc hổ thẹn, vậy nên mời Tam điện hạ tới làm Lý Nguyên biết khó rút lui… Nhưng không ngờ hắn lại khinh thường lời mời chào của Tam điện hạ… Tam điện hạ định dạy cho tên thương nhân này một bài học, nhưng không ngờ hắn lại là yêu, còn biết tà thuật…”
“Rầm!”
Sau khi Văn Trọng biết được đầu đuôi câu chuyện, lại nghe thấy “thương nhân” trong miệng con gái: “Yêu nhân không dứt, sao còn không rõ ai đúng ai sai?”
Đối mặt với tiếng gào thét của Ân Ly, biểu tình của Lý Nguyên vẫn không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh như nước, không tạo thành chút gợn sóng nào.
Rồng sẽ không có phản ứng với tiếng rít gào của con kiến.
Hắn chỉ cần suy nghĩ trong lòng, bảo kiếm đang lơ lửng kia đã lập tức bay tới bên má Ân Ly vẽ từng nét chữ, chậm rãi khắc thành một từ “nô”.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ gương mặt của hắn, cơn đau xuyên tim cắn nuốt lấy linh hồn của hắn, sự sợ hãi vô biên lấp đầy đôi mắt hắn.
“A, ngươi dừng tay lại!”
“Xin ngươi hãy dừng tay!”
Bây giờ, cuối cùng Ân Ly cũng biết sợ.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Văn Nhân ở bên cạnh đã sợ ngây người từ lâu.
Chỉ thấy nàng mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng khủng bố này, sợ tới mức gần như không dám hít thở.
“Keng!”
Từ “nô” vừa được khắc xong, bảo kiếm đã tự động rơi xuống mặt đất.
Hai chân của Ân Ly đã bị đánh gãy, sau khi không được pháp lực của Lý Nguyên duy trì, hắn cũng nằm liệt trên mặt đất, kêu rên rít gào như một con sói đang bị thương.
Lý Nguyên lạnh nhạt nhìn thoáng qua Văn Nhân.
Văn Nhân lập tức sợ tới mức cơ thể cứng đờ, nàng hoảng sợ hét lên: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!”
Lý Nguyên buồn nôn!
Nếu bị người không biết chân tướng nghe thấy còn tưởng rằng hắn bụng đói ăn quàng đấy!
Hắn cũng khinh thường ra tay với nữ tử nên định xoay người rời khỏi phòng.
Nhưng hắn vừa đi tới hành lang lại đột nhiên gặp được hai người quen.
“Lý Nguyên tiểu hữu!” Văn Trọng vui vẻ chào hỏi hắn.
“Sao Lý huynh lại ở đây?” Kim Linh Thánh Mẫu đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Lý Nguyên thấy Văn Trọng và Kim Linh Thánh Mẫu cũng ngạc nhiên: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Kim Linh Thánh Mẫu chỉ vào Văn Trọng rồi nói: “Đây là vị đệ tử ta nói với ngươi, hắn nói nơi này có một tửu lầu có phong cách riêng bèn dẫn ta tới đây xem, không ngờ lại gặp được Lý huynh, càng không ngờ các ngươi lại quen nhau.”
Lúc này, trong lòng Văn Trọng rung chuyển như có gió to sóng lớn.
Hắn lại nghe thấy Kim Linh Thánh Mẫu gọi Lý Nguyên là Lý huynh.
Sao có thể?
Không phải sư phụ của hắn là đại năng tuyệt thế đã tồn tại mấy trăm triệu năm ư, sao lại xưng hô Lý Nguyên là huynh?
Sư phụ cũng xưng hô ngang hàng với Lý Nguyên, mình còn gọi hắn là tiểu hữu, chẳng phải là quá bất kính rồi à?
Văn Trọng lập tức cảm thấy mình sắp điên rồi.
Thật ra, nguyên nhân Kim Linh Thánh Mẫu gọi Lý Nguyên là Lý huynh là vì Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ xưng hô ngang hàng với Lý Nguyên, chuyện này làm Kim Linh Thánh Mẫu cũng không biết nên gọi hắn như thế nào.
Gọi Lý Nguyên là đạo hữu hay gọi tên đều không phù hợp, có vẻ không tôn kính với Thông Thiên giáo chủ.
Cuối cùng, nàng quyết định gọi Lý Nguyên là huynh theo Đát Kỷ.
Hơn nữa, sau khi kiến thức kỹ năng đánh đàn của hắn, trái tim Kim Linh Thánh Mẫu cũng xuất hiện gợn sóng, trong đầu cũng không tự chủ được nhớ tới đề nghị của Đát Kỷ.
“Nếu mình và Lý Nguyên thật sự kết thành đạo lữ, phu vi thê cương, vậy nên gọi Lý huynh cũng không phải chuyện không chấp nhận được!”
Kim Linh Thánh Mẫu thấy vài tên hộ vệ ngã ngoài cửa cùng với tới kêu rên truyền ra từ trong phòng bèn tò mò hỏi hắn: “Nơi này xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Nguyên bình thản nói: “Dạy dỗ vài thứ rác rưởi ngông cuồng kiêu ngạo mà thôi.”
Lúc này, Văn Trọng đã lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hắn thấy hộ vệ ngã trên mặt đất chỉ cảm thấy hơi quen mắt, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Ân Ly không khỏi cảm thấy càng thêm quen thuộc.
Hắn lại nhớ tới hôm nay là ngày Lý Nguyên đi gặp mặt con gái mình, trong lòng không khỏi cứng đờ, lập tức cảm thấy không hay.
Văn Trọng vội vàng đi tới cửa, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệch và sự sợ hãi chưa thể bình tĩnh lại của con gái nhà mình.
Tam hoàng tử Ân Ly thì ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết tới khàn cả giọng.
Tay chân của Ân Ly bị vặn thành bánh quai chèo, khuôn mặt đầy máu, trên má có một từ “nô” thô to, cực kỳ bắt mắt.
Văn Nhân thấy phụ thân bỗng nhiên xuất hiện thì lập tức chạy tới như nhìn thấy người cứu mạng, tủi thân khóc lóc kể lể: “Hu hu hu, cha, ngươi phải báo thù cho con gái và điện hạ. Tên Lý Nguyên ngươi giới thiệu cho con là một tên yêu đạo, chẳng những cực kỳ vô lý mà còn dùng yêu thuật bẻ gãy tay chân của điện hạ, khắc chữ lên mặt điện hạ, thật sự là vô cùng tàn bạo, cần phải bắt hắn lại.”
Ân Ly thấy Văn Trọng cũng vui mừng khôn xiết, lập tức dữ tợn kêu lên: “Văn thái sư, ngươi bắt tên yêu đạo này nhanh lên, ta muốn hắn bị băm thành thịt nát, thiên đao vạn quả!”
Văn Trọng thấy Ân Ly ở đây thì nhanh chóng hiểu được mọi chuyện không hề đơn giản.
Hắn cũng không nghiêng về lý do của con gái để lập tức hỏi tội Lý Nguyên, mà tức giận lạnh giọng quát Văn Nhân: “Hôm nay ta bảo ngươi tới đây gặp mặt Lý Nguyên tiểu hữu, vì sao Tam điện hạ cũng ở đây?”
Bởi vì quá tức giận nên giữa trán Văn Trọng xuất hiện một đôi mắt dọc, giống như kim cương trừng mắt, làm Văn Nhân sợ tới mức gan mật nứt ra, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống bên chân Văn Trọng.
Văn Nhân không dám giấu diếm, một năm một mười nói mục đích Ân Ly tới đây ra.
“…Con gái không muốn gả cho một thương nhân, làm gia tộc hổ thẹn, vậy nên mời Tam điện hạ tới làm Lý Nguyên biết khó rút lui… Nhưng không ngờ hắn lại khinh thường lời mời chào của Tam điện hạ… Tam điện hạ định dạy cho tên thương nhân này một bài học, nhưng không ngờ hắn lại là yêu, còn biết tà thuật…”
“Rầm!”
Sau khi Văn Trọng biết được đầu đuôi câu chuyện, lại nghe thấy “thương nhân” trong miệng con gái: “Yêu nhân không dứt, sao còn không rõ ai đúng ai sai?”