Mục lục
TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Việc này đơn giản thôi, vừa lúc ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào lười như thế, thậm chí ngay cả bái sư Thánh Nhân cũng không muốn."

Lúc nói chuyện, đôi mắt Quỳnh Tiêu lóe lên tia sáng giảo hoạt, dáng vẻ như không có ý tốt.

Đát Kỷ thấy cặp mắt tà ác của Quỳnh Tiêu, lo lắng nói: "Ngươi đừng động thủ với ca ca ta nhé, hắn da mỏng thịt mềm, tu vi lại thấp, không chịu nổi mấy cái đánh của ngươi đâu."

Bích Tiêu ôn hòa an ủi Tô Đát Kỷ:

"Tiểu sư muội yên tâm, bọn ta nhất định sẽ không đánh, chỉ lấy tình lý để khuyên bảo ca ca ngươi, làm cho hắn hiểu rõ ý nghĩa của việc tu luyện mà thôi."

"Thế thì tốt rồi!" Đát Kỷ thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy bọn ta đi theo ngươi đến Triều Ca một chuyến, giúp ngươi thông não ca ca lười biếng của ngươi!" Vân Tiêu nói.

Tô Đát Kỷ thấy Tam Tiêu đồng ý, không khỏi cao hứng nhảy dựng lên: "Thật tốt quá, có ba vị sư tỷ tự mình ra tay, nhất định có thể thay đổi tính cách cá mặn của ca ca ta."

Lập tức, bốn người Tô Đát Kỷ liền cỡi tường vân bay khỏi Tam Tiên đảo, bay thẳng đến Triều Ca nơi Nhân tộc tụ tập.

Bốn người đều là Đại La Kim Tiên.

Tu sĩ Đại La Kim Tiên đã có thể phá vỡ dòng sông thời gian và dòng sông không gian, điều khiển quy luật vận mệnh, xem thấu nhân quả luân hồi, chém đứt quá khứ tương lai. Cũng có thể trực tiếp lấy ra linh khí từ trong thời không ngân hà, liên tục không ngừng bổ sung tiêu hao của bản thân.

Bởi vì tốc độ của bốn người rất nhanh không gì sánh được, chưa đến mấy canh giờ họ đã vượt qua khoảng cách hàng tỷ cây số, từ Đông Hải đi tới Triều Ca.

Tô Đát Kỷ dẫn Tam Tiêu tiên tử dừng lại trước một phủ đệ ở thành nam Triều Ca.

Bên cạnh đại môn của phủ đệ này có một cái cây hòe gai khổng lồ.

Cành lá của cây hòe gai rậm rạp, phồn hoa như gấm, tán cây to lớn của nó giống như mui xe bao phủ trên bầu trời của phủ đệ.

Nhìn cái cây hòe gai ấy, ngửi mùi hoa thấm vào ruột gan, Vân Tiêu không khỏi có vẻ kinh ngạc:

"Hiện tại cũng đã là tháng mười rồi, theo lý thuyết cây hòe đã sớm lá rơi hoa tàn hết cả, tại sao cái cây hòe này chẳng những phồn hoa như gấm, hơn nữa lá cây lại còn xanh tươi như ngọc thế?"

Tô Đát Kỷ thuận miệng nói:

"Cây hòe này của nhà bọn ta, còn có hoa cỏ cây cối bên trong viện nữa, một năm bốn mùa đều nở đầy hoa tươi, lá cây xanh mướt, không hề héo tàn."



"Khịt khịt!"

Bích Tiêu hít sâu hai cái, vẻ mặt cả kinh nói:

"Tại sao mùi hoa hè này còn có công hiệu ngưng thần tĩnh khí thế?!"

Nghe Bích Tiêu nhắc nhở, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu đều phát hiện ra chỗ khác lạ của mùi hoa hè, hai người không khỏi tò mò mở to hai mắt.

Phải biết rằng, bây giờ các nàng đã tu luyện đến Đại La Kim Tiên rồi, cho dù là Tiên thiên linh quả cũng chẳng có chút nào tác dụng nào đối với các nàng, tại sao loại hoa phàm trần này lại có thể làm cho các nàng ngưng thần tĩnh khí chứ?

Tô Đát Kỷ không thèm để ý nói:

"Mặc kệ cái cây hòe đó đi, ba vị sư tỷ vẫn nên suy nghĩ làm sao để thông não ca ca cá mặn của ta đi, hắn khó đối phó lắm đó."

Tam Tiêu nghe vậy, tức khắc buông xuống lòng nghi hoặc đối với cây hòe.

Chỉ thấy Quỳnh Tiêu vỗ ngực với vẻ mặt tự tin, nói:

"Yên tâm đi, có ba tỷ muội bọn ta tự mình ra tay, còn sợ không giải quyết được ca ca ngươi à? Đến lúc đó bản tiểu thư nhất định sẽ làm cho ca ca ngươi từ biệt cuộc sống sa đọa hiện tại, làm cho hắn hiểu rõ ý nghĩ của việc tu luyện, từ nay về sau quyết chí tự cường, nỗ lực phấn đấu!"

Tô Đát Kỷ nhắc nhở:

"Vẫn là đừng quá tự tin, nếu như cá mặn được chia ra thành mười cấp, ca ca ta chính là cấp mười một."

Quỳnh Tiêu cao ngạo ngẩng đầu:

"Hừ, cho dù hắn có là cấp mười hai, bản tiểu thư cũng có thể làm cho hắn lạy dưới chân váy, ta nói gì thì hắn nghe nấy."

"Hà hà, Tam muội như vậy là chuẩn bị sắc dụ à?" Vân Tiêu trêu ghẹo.

"Ta không cho rằng hắn có thể khiến bản tiểu thư sử dụng sát chiêu chung cực!" Quỳnh Tiêu tự tin nói.

Két!

Trong lúc bốn người đang nói chuyện, đại môn của phủ đệ đột nhiên bị mở ra.

Tiếng cửa mở thế mà lại xa xăm giống như truyền đến từ tuyên cổ, tựa như ẩn chứa đại đạo chi âm vô tận, làm cho Tam Tiêu không tự chủ được say mê trong đó, giống như là đang nghe Thông Thiên Thánh Nhân giảng đạo.



Bên trong cánh cửa một ông lão lưng gù nhìn thấy Tô Đát Kỷ, lập tức nở một nụ cười hiền lành:

"Tiểu thư, ngươi đã trở về rồi!"

Nghe thấy giọng nói này, Tam Tiêu bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến sự khác thường vừa rồi, trong lòng Tam Tiêu vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc.

Tại sao lúc nãy giống như tiến vào trong đốn ngộ thế?

Nhưng điều này sao có thể làm được?

Tô Đát Kỷ không phát hiện sự khác thường của Tam Tiêu, nàng vừa thấy ông lão thì không khỏi vui vẻ nói:

"Dương bá, ca ca ta có nhà không?"

Dương Hòe cung kính nói:

"Công tử đang câu cá ở hồ nước hậu viện."

Tô Đát Kỷ hưng phấn vỗ tay nói:

"Thật tốt quá, ca ca thúi bị chúng ta vừa lúc chặn lại rồi!"

Nói xong, nàng lôi kéo Tam Tiêu nối đuôi nhau đi vào phủ đệ.

Lúc Vân Tiêu đi ngang qua bên cạnh Dương Hòe có vô ý đảo qua hai mắt của Dương Hòe, trong lòng đột nhiên cả kinh.

Nàng phát hiện hai mắt của đối phương thế mà lại thâm thúy không gì sánh được, trong con mắt dường như có vô số ngân hà đang chuyển động, quy luật mênh mông lấp lóe trong ngân hà giống như những ngôi sao dày đặc, khí tức ấy vậy mà còn xa xưa tuyển cổ hơn cả lão sư Thông Thiên giáo chủ của nàng.

Có điều khi nàng đang muốn nhìn kỹ thì lại phát hiện hai mắt của đối phương đã thay đổi thành vẩn đục không có thần thái.

"Lẽ nào vừa nãy ta xuất hiện ảo giác à?" Vân Tiêu hơi nghi hoặc nghĩ thầm.

"Sao hôm nay có nhiều chuyện kỳ quái vậy?"

Nàng đi nhanh đến bên cạnh Tô Đát Kỷ, nhỏ giọng hỏi:

"Đát Kỷ, vị Dương bá vừa rồi là gì của các ngươi thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK