Trong mắt Thông Thiên giáo chủ, chỉ thấy cả người Lý Nguyên vô trần vô cấu, gân mạch toàn thân thông suốt, đan điền thượng trung hạ nối thành một, hai trăm linh sáu cốt cách nhẹ nhàng như ngọc, trắng tinh không tỳ vết. Đây chính là Tiên thiên đạo thai chi tượng, thiên tài tu đạo tuyệt thế hàng tỉ năm cũng không thể có một người.
Bởi vậy, hắn không khỏi có lòng yêu người tài, muốn nhận Lý Nguyên làm truyền nhân của mình.
Hừ, không phải đại sư huynh và nhị sư huynh luôn nói đệ tử ta nhận đều lai lịch không rõ, đều là hạng người phi mao đái giác à. Chờ ta thu Tiên thiên đạo thai chi tượng vào môn phái, xem bọn họ còn nói nữa không, làm bọn họ hâm mộ đến chết luôn!
Thông Thiên giáo chủ nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của Lão Tử và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn là không khỏi thầm sung sướng trong lòng!
Trong lòng hắn hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản, vung phất trần trong tay chắp tay nói với Lý Nguyên: “Vị cư sĩ này, lão đạo thấy ngươi thiên đình bão mãn, địa các phương viên (đỉnh trán và cằm đầy đặn phúc hậu), cốt cách thanh kỳ, chính là thiên tài tu luyện có một không hai, không biết ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy, tu luyện pháp thuật tiên gia không?”
Lý Nguyên: “…”
Muốn làm lão sư của ta, ngươi cũng không sợ giảm thọ!
Lý Nguyên phun tào Thông Thiên giáo chủ với vẻ mặt cạn lời: “Có phải tiếp theo ngươi sẽ lấy ra một quyển bí tịch, bán cho ta với giá năm đồng tiền đúng không? Ta nói này, ngươi có thể sáng tạo thêm chút nữa không? Loại kịch bản lừa đảo này đã lạc hậu tám trăm năm rồi!”
Bí tịch, năm đồng tiền?
Thông Thiên giáo chủ chỉ cảm thấy hoàn toàn không hiểu Lý Nguyên đang nói gì, vẻ mặt ngây ngô: “Lời ta nói đều là thật, cái gì mà lừa đảo?”
Lý Nguyên không kiên nhẫn nói: “Ta không muốn bái sư, ngươi đi tìm những người khác bảo vệ hoà bình thế giới đi, còn có em gái đang chờ ta đi gặp đây.”
Tuy hắn chưa từng đi xem mắt, nhưng cũng biết làm con gái người ta đợi lâu cũng không tốt.
Thông Thiên giáo chủ thấy Lý Nguyên định đi thì vội vàng dùng phất trần cản hắn lại: “Ta không phải kẻ lừa đảo, ta thật sự muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn tiêu dao Tam giới, độc đoán muôn đời à?”
“Không muốn!” Lý Nguyên.
“Nếu muốn, vậy thì còn không dập đầu…”
Thông Thiên giáo chủ đột nhiên phản ứng lại, hắn lườm Lý Nguyên kêu thất thanh: “Ngươi nói cái gì, không muốn? Vì sao?”
Ly Nguyên trợn mắt nói: “Chính ngươi còn không thể tiêu dao Tam giới, đồ đệ dạy ra sao có thể độc đoán muôn đời? Hơn nữa…”
Lý Nguyên nhìn Thông Thiên giáo chủ từ trên xuống dưới: “Hơn nữa ta thấy ngươi vẻ mặt suy giảm, mây đen áp đỉnh, làm đồ đệ của ngươi sẽ xui xẻo, sợ không sống được lâu!”
“Ngươi biết cái quái gì!”
Thông Thiên giáo chủ tức tới nỗi chửi bậy: “Ngươi biết ta là ai không? Khuôn mặt ta suy giảm? Đệ tử của ta đều là sự tồn tại cùng thọ với trời, sao có thể không sống được lâu!”
“Haiz!”
Lý Nguyên thở dài: “Rõ ràng lời ta nói đều là thật, tiếc là có người không nghe, thật đáng buồn, thật đáng tiếc!”
Thông Thiên giáo chủ thấy Lý Nguyên ra vẻ già đời, đột nhiên cảm thấy hơi mắc cười.
Ta đường đường Thánh Nhân, sao lại nghe lời nói linh tinh của một Địa Tiên nho nhỏ chứ?
“Nghe ý của ngươi thì hình như ngươi còn biết xem tướng đoán mệnh?” Thông Thiên giáo chủ nhẫn nại hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên chỉ thản nhiên nói: “Biết một ít, cũng chỉ biết trước một trăm triệu năm, sau một trăm triệu năm mà thôi.”
Thông Thiên giáo chủ nghe mà khuôn mặt run run: “Ngươi đúng là khiêm tốn!”
Lý Nguyên đồng tình gật đầu: “Ta cũng cảm thấy mình quá khiêm tốn.”
Thông Thiên giáo chủ: “… Thế này đi, nếu ngươi nói ngươi biết trước một trăm triệu năm, sau một trăm triệu năm, vậy ta sẽ kiểm tra ngươi, ngươi tính xem ta tới từ đâu, chuẩn bị đi đâu?”
Lý Nguyên duỗi tay tới trước mắt Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ mờ mịt: “Làm gì?”
Lý Nguyên: “Tiền xem quẻ đâu?”
“Người còn muốn cả tiền xem quẻ nữa à?” Trên trán Thông Thiên giáo chủ lập tức xuất hiện ba vạch đen.
Lý Nguyên tỏ vẻ đương nhiên: “Tất nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn quỵt à?”
Thông Thiên giáo chủ suýt nữa tắt thở: “Sao ta lại quỵt tiền được? Phi, cái gì mà quỵt hay không quỵt, quá không văn nhã!”
Lý Nguyên: “Dù sao không có tiền xem quẻ thì ta không tính.”
Thông Thiên giáo chủ: “Nếu ngươi tính sai thì sao?”
Lý Nguyên tự tin nói: “Chắc chắn chuẩn!”
Thông Thiên giáo chủ nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi tính cho ta trước, nếu chuẩn, ta sẽ đưa tiền bói cho ngươi, nhưng nếu không đúng, ngươi phải bái ta làm thầy, thế nào?”
Lý Nguyên: “Cũng được.”
Thấy Lý Nguyên đồng ý, Thông Thiên giáo chủ không khỏi mừng thầm.
Khà khà, thằng nhóc nhà ngươi rơi vào bẫy rồi, ngoan ngoãn dập đầu bái sư cho ta đi!
Hắn không tin Lý Nguyên có thể tính được lai lịch của hắn!
Thánh Nhân đã nhảy khỏi dòng sông dài vận mệnh từ lâu, không dính nhân quả. Cho dù là Phục Hy cũng không thể tính được mọi chuyện của Thánh Nhân, càng đừng nói là một tu sĩ nhỏ Địa Tiên.
Lý Nguyên: “Không phải ngươi muốn ta tính ngươi đến từ đâu, muốn đi đâu à? Ngươi tới từ Đông Hải, ta đi đâu thì ngươi sẽ đi đó.”
Khuôn mặt Thông Thiên giáo chủ lập tức thay đổi: “Sao ngươi lại biết ta tới từ Đông Hải?”
Chẳng lẽ thật ra người này là lão yêu quái nào đó được chắc?
Thông Thiên giáo chủ cẩn thận đánh giá Lý Nguyên, phát hiện tu vi của hắn đúng là chỉ có Địa Tiên kỳ, không có điểm nào không đúng.
Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy có người có thể ngụy trang trước mặt hắn.
Vì vậy nên hắn càng không hiểu.
Rốt cuộc Lý Nguyên làm thế nào để biết hắn tới từ Đông Hải?
“Đương nhiên là tính rồi?” Lý Nguyên bĩu môi nói.
Hắn lại duỗi tay tới trước mặt Thông Thiên giáo chủ: “Tiền xem quẻ đâu?”
Thông Thiên giáo chủ lắc đầu nói: “Ngươi chỉ tính đúng ta tới từ Đông Hải, nhưng ngươi lại tính sai chuyện ta muốn đi đâu.”
Hắn tới Triều Ca là để cải tạo Lý Nguyên, nhận đồ đệ chỉ là thuận tiện.
Hơn nữa, sao hắn lại đi theo thằng nhóc này? Hắn cũng không phải kẻ bám đuôi!
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nếu tính sai thì thôi!”
Nói xong, hắn bèn đi về phía cửa thành.
Bởi vậy, hắn không khỏi có lòng yêu người tài, muốn nhận Lý Nguyên làm truyền nhân của mình.
Hừ, không phải đại sư huynh và nhị sư huynh luôn nói đệ tử ta nhận đều lai lịch không rõ, đều là hạng người phi mao đái giác à. Chờ ta thu Tiên thiên đạo thai chi tượng vào môn phái, xem bọn họ còn nói nữa không, làm bọn họ hâm mộ đến chết luôn!
Thông Thiên giáo chủ nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của Lão Tử và Nguyên Thuỷ Thiên Tôn là không khỏi thầm sung sướng trong lòng!
Trong lòng hắn hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản, vung phất trần trong tay chắp tay nói với Lý Nguyên: “Vị cư sĩ này, lão đạo thấy ngươi thiên đình bão mãn, địa các phương viên (đỉnh trán và cằm đầy đặn phúc hậu), cốt cách thanh kỳ, chính là thiên tài tu luyện có một không hai, không biết ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy, tu luyện pháp thuật tiên gia không?”
Lý Nguyên: “…”
Muốn làm lão sư của ta, ngươi cũng không sợ giảm thọ!
Lý Nguyên phun tào Thông Thiên giáo chủ với vẻ mặt cạn lời: “Có phải tiếp theo ngươi sẽ lấy ra một quyển bí tịch, bán cho ta với giá năm đồng tiền đúng không? Ta nói này, ngươi có thể sáng tạo thêm chút nữa không? Loại kịch bản lừa đảo này đã lạc hậu tám trăm năm rồi!”
Bí tịch, năm đồng tiền?
Thông Thiên giáo chủ chỉ cảm thấy hoàn toàn không hiểu Lý Nguyên đang nói gì, vẻ mặt ngây ngô: “Lời ta nói đều là thật, cái gì mà lừa đảo?”
Lý Nguyên không kiên nhẫn nói: “Ta không muốn bái sư, ngươi đi tìm những người khác bảo vệ hoà bình thế giới đi, còn có em gái đang chờ ta đi gặp đây.”
Tuy hắn chưa từng đi xem mắt, nhưng cũng biết làm con gái người ta đợi lâu cũng không tốt.
Thông Thiên giáo chủ thấy Lý Nguyên định đi thì vội vàng dùng phất trần cản hắn lại: “Ta không phải kẻ lừa đảo, ta thật sự muốn nhận ngươi làm đồ đệ, chẳng lẽ ngươi không muốn tiêu dao Tam giới, độc đoán muôn đời à?”
“Không muốn!” Lý Nguyên.
“Nếu muốn, vậy thì còn không dập đầu…”
Thông Thiên giáo chủ đột nhiên phản ứng lại, hắn lườm Lý Nguyên kêu thất thanh: “Ngươi nói cái gì, không muốn? Vì sao?”
Ly Nguyên trợn mắt nói: “Chính ngươi còn không thể tiêu dao Tam giới, đồ đệ dạy ra sao có thể độc đoán muôn đời? Hơn nữa…”
Lý Nguyên nhìn Thông Thiên giáo chủ từ trên xuống dưới: “Hơn nữa ta thấy ngươi vẻ mặt suy giảm, mây đen áp đỉnh, làm đồ đệ của ngươi sẽ xui xẻo, sợ không sống được lâu!”
“Ngươi biết cái quái gì!”
Thông Thiên giáo chủ tức tới nỗi chửi bậy: “Ngươi biết ta là ai không? Khuôn mặt ta suy giảm? Đệ tử của ta đều là sự tồn tại cùng thọ với trời, sao có thể không sống được lâu!”
“Haiz!”
Lý Nguyên thở dài: “Rõ ràng lời ta nói đều là thật, tiếc là có người không nghe, thật đáng buồn, thật đáng tiếc!”
Thông Thiên giáo chủ thấy Lý Nguyên ra vẻ già đời, đột nhiên cảm thấy hơi mắc cười.
Ta đường đường Thánh Nhân, sao lại nghe lời nói linh tinh của một Địa Tiên nho nhỏ chứ?
“Nghe ý của ngươi thì hình như ngươi còn biết xem tướng đoán mệnh?” Thông Thiên giáo chủ nhẫn nại hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên chỉ thản nhiên nói: “Biết một ít, cũng chỉ biết trước một trăm triệu năm, sau một trăm triệu năm mà thôi.”
Thông Thiên giáo chủ nghe mà khuôn mặt run run: “Ngươi đúng là khiêm tốn!”
Lý Nguyên đồng tình gật đầu: “Ta cũng cảm thấy mình quá khiêm tốn.”
Thông Thiên giáo chủ: “… Thế này đi, nếu ngươi nói ngươi biết trước một trăm triệu năm, sau một trăm triệu năm, vậy ta sẽ kiểm tra ngươi, ngươi tính xem ta tới từ đâu, chuẩn bị đi đâu?”
Lý Nguyên duỗi tay tới trước mắt Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ mờ mịt: “Làm gì?”
Lý Nguyên: “Tiền xem quẻ đâu?”
“Người còn muốn cả tiền xem quẻ nữa à?” Trên trán Thông Thiên giáo chủ lập tức xuất hiện ba vạch đen.
Lý Nguyên tỏ vẻ đương nhiên: “Tất nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn quỵt à?”
Thông Thiên giáo chủ suýt nữa tắt thở: “Sao ta lại quỵt tiền được? Phi, cái gì mà quỵt hay không quỵt, quá không văn nhã!”
Lý Nguyên: “Dù sao không có tiền xem quẻ thì ta không tính.”
Thông Thiên giáo chủ: “Nếu ngươi tính sai thì sao?”
Lý Nguyên tự tin nói: “Chắc chắn chuẩn!”
Thông Thiên giáo chủ nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi tính cho ta trước, nếu chuẩn, ta sẽ đưa tiền bói cho ngươi, nhưng nếu không đúng, ngươi phải bái ta làm thầy, thế nào?”
Lý Nguyên: “Cũng được.”
Thấy Lý Nguyên đồng ý, Thông Thiên giáo chủ không khỏi mừng thầm.
Khà khà, thằng nhóc nhà ngươi rơi vào bẫy rồi, ngoan ngoãn dập đầu bái sư cho ta đi!
Hắn không tin Lý Nguyên có thể tính được lai lịch của hắn!
Thánh Nhân đã nhảy khỏi dòng sông dài vận mệnh từ lâu, không dính nhân quả. Cho dù là Phục Hy cũng không thể tính được mọi chuyện của Thánh Nhân, càng đừng nói là một tu sĩ nhỏ Địa Tiên.
Lý Nguyên: “Không phải ngươi muốn ta tính ngươi đến từ đâu, muốn đi đâu à? Ngươi tới từ Đông Hải, ta đi đâu thì ngươi sẽ đi đó.”
Khuôn mặt Thông Thiên giáo chủ lập tức thay đổi: “Sao ngươi lại biết ta tới từ Đông Hải?”
Chẳng lẽ thật ra người này là lão yêu quái nào đó được chắc?
Thông Thiên giáo chủ cẩn thận đánh giá Lý Nguyên, phát hiện tu vi của hắn đúng là chỉ có Địa Tiên kỳ, không có điểm nào không đúng.
Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy có người có thể ngụy trang trước mặt hắn.
Vì vậy nên hắn càng không hiểu.
Rốt cuộc Lý Nguyên làm thế nào để biết hắn tới từ Đông Hải?
“Đương nhiên là tính rồi?” Lý Nguyên bĩu môi nói.
Hắn lại duỗi tay tới trước mặt Thông Thiên giáo chủ: “Tiền xem quẻ đâu?”
Thông Thiên giáo chủ lắc đầu nói: “Ngươi chỉ tính đúng ta tới từ Đông Hải, nhưng ngươi lại tính sai chuyện ta muốn đi đâu.”
Hắn tới Triều Ca là để cải tạo Lý Nguyên, nhận đồ đệ chỉ là thuận tiện.
Hơn nữa, sao hắn lại đi theo thằng nhóc này? Hắn cũng không phải kẻ bám đuôi!
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nếu tính sai thì thôi!”
Nói xong, hắn bèn đi về phía cửa thành.