Vưu Hồn quát to với Chúc chưởng quỹ: “Ông chủ của các ngươi đâu, gọi hắn ra đây, làm con trai ta bị thương, hắn bắt buộc phải nợ máu trả bằng máu, nhà tan cửa nát.”
“Chỉ bằng các ngươi sao xứng gặp công tử của bọn ta?” Chúc chưởng quỹ trả lời với vẻ mặt khinh thường.
“Ý, vị chưởng quầy này của tiểu hữu cũng rất bất phàm, đối mặt với Phí Trọng và Vưu Hồn nhưng lại có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh.”
Văn Trọng nhìn Chúc chưởng quỹ, tán dương từ tận đáy lòng.
Tỷ Can nói: “Ta cảm thấy tất cả tiểu nhị trong tiệm của tiểu hữu đều không giống người bình thường. Những tiểu nhị khác nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ tới run bần bật từ lâu rồi, nhưng tất cả tiểu nhị trong Khoái Hoạt Lâm đều bình tĩnh tự nhiên.”
“Thật sự không biết Lý Nguyên tiểu hữu dạy như thế nào!” Thương Dung cảm thán: “Nếu quản lý văn võ cả triều có thể làm được điểm này, cần gì phải lo lắng quốc gia không mạnh, hưng thịnh muôn đời?”
Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công liên tục gật đầu đồng ý.
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi cười nhạt, thầm nghĩ, Chúc chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm đều là đại năng có thể xưng bá thiên hạ vạn cổ. Cho dù đối mặt với Thánh Nhân cũng có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống hồ là hai người phàm nhỏ bé.
“Chúng ta không xứng?”
Phí Trọng và Vưu Hồn tức giận tới nỗi thất khiếu bốc khói, từ khi sinh ra tới bây giờ, bọn họ chưa từng bị sỉ nhục như thế.
“Được, được lắm!”
Phí Trọng tức tới nỗi phải cười: “Đã chết tới nơi rồi còn dám kiêu ngạo, hy vọng lát nữa các ngươi còn có thể kiên cường như vậy!”
Nói xong, hắn giơ tay phải lên nhẹ nhàng ra hiệu, lạnh giọng ra lệnh cho binh lính trong phủ phía sau: “Đập cho ta!”
Vưu Hồn chỉ vào tiểu nhị trong tiệm rồi rít gào: “Bẻ gãy tay chân của toàn bộ đám tiện dân không có mắt này, báo thù cho con trai của ta.”
“Vâng!”
Binh lính trong phủ xung quanh lập tức rút đao bên eo ra, hùng hổ lao về phía Chúc chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm.
Văn Trọng không muốn cửa hàng của tiểu hữu bị huỷ nên định mở miệng ngăn cản.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì tình hình trong sảnh lập tức vượt quá dự đoán của hắn.
“Xoẹt xoẹt xoẹt.”
Chỉ nhìn thấy đám binh lính trong phủ hùng hổ đó bị tiểu nhị trong Khoái Hoạt Lâm tước vũ khí một cách thành thạo. Sau đó bị bọn họ dùng một tay nắm cổ áo ném ra đại sảnh.
Chỉ trong một lát, mấy trăm binh lính trong phủ đã bị ném xuống đường cái, quăng ngã thành bao cát thịt người, không ngừng kêu rên đau đớn.
Những vũ khí đó cũng bị vặn thành bánh quai chèo, rơi rụng đầy đất.
Lại nhìn về phía tiểu nhị trong Khoái Hoạt Lâm vẫn khí định thần nhàn, không cần thở dốc.
Trong đại sảnh, đừng nói là bàn ghế, ngay cả chén trà cũng chưa được chạm vào một cái.
Yên lặng.
Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người chấn động thật lâu không nói nên lời.
Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ đều há to miệng, đôi mắt sắp rơi ra ngoài.
Phí Trọng và Vưu Hồn càng ngây ra như phỗng.
Bọn họ không nghĩ ra vì sao binh lính trong phủ mình huấn luyện tỉ mỉ, bình thường có thể chiến thắng cả một chiến dịch cỡ nhỏ lại trở nên yếu hơn cả người bù nhìn?
“Vì sao tiểu nhị trong tiệm của tiểu hữu lại giỏi võ như thế?” Tỷ Can nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Lý Nguyên với vẻ mặt khó có thể tin.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bọn họ cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, không tính là mạnh lắm.”
Đây còn là tiếng người nữa không?
Tỷ Can, Thương Dung và Văn Trọng liên tục trợn mắt.
Những tiểu nhị này thân thủ nhanh nhẹn, sức lực cực lớn, thực lực thể hiện còn mạnh hơn cả hộ vệ trong hoàng cung, ngươi lại bảo mạnh hơn người bình thường một chút?
Là gấp một trăm triệu lần đúng không?
Hoàng Phi Hổ hưng phấn nhìn tiểu nhị trong tiệm tới nỗi hai mắt phát sáng: “Người kiêu dũng như vậy, nếu có thể tham gia quân đội, ít nhất có thể làm một tướng quân thống lĩnh nghìn người, dùng làm tiểu nhị đúng là phí phạm của trời!”
Đặng Cửu Công và Văn Trọng liên tục gật đầu.
Bọn họ đều là thống soái lĩnh binh đánh giặc, thấy người kiêu dũng là không khỏi thèm muốn, muốn nhận vào dưới trướng.
Xem ra cần phải ngả bài với tiểu hữu Lý Nguyên, làm hắn tặng số tiểu nhị này cho ta làm tướng quân, đừng để bị Tiểu Hổ Tử và Đặng lão nhân cướp trước!
Văn Trọng âm thầm suy nghĩ.
…
Một lát sau, Phí Trọng và Vưu Hồn mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Khuôn mặt của hai người đã tái xanh.
Bọn họ không ngờ kết quả lại như vậy.
“Giỏi, giỏi lắm.” Phí Trọng tức run người: “Hoá ra là ỷ có vài phần thực lực đã dám không đặt vương pháp trong mắt, dĩ hạ phạm thượng. Ta sẽ lập tức quay về triệu tập Ngự lâm quân, xem các ngươi bừa bãi như thế nào nữa.”
“Các ngươi chờ bị đại quân trấn áp đi!” Vưu Hồn hung tợn kêu gào.
Hai người đang định quay về triệu tập quân đội thì đúng lúc này, một giọng nói hồn hậu đột nhiên vang lên.
“Các ngươi đợi đã.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể Phí Trọng và Vưu Hồn không khỏi chấn động.
Hai người sợ hãi nhìn về phía hành lang tầng ba, lập tức nhìn thấy Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can, Võ Thành Vương, Đặng Cửu Công đang nhìn bọn họ với vẻ mặt không tốt.
“Văn, Văn, Văn thái sư!”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Thấy Văn Trọng đang giận dữ trợn mắt nhìn mình, Phí Trọng và Vưu Hồn đều trở nên lắp bắp.
Văn Trọng chính là nguyên lão ba triều, đại thần tiên đế gửi gắm, cả đời nam chinh bắc chiến, trăm trận trăm thắng, lập được công tích bất hủ cho giang sơn. Trong triều, không ai có thể có được uy vọng này, cho dù là Trụ Vương cũng phải kính sợ hắn ba phần.
Hơn nữa tính cách của Văn Trọng lại nóng nảy, không chấp nhận được một hạt cát trong mắt. Phí Trọng và Vưu Hồn không sợ Thủ tướng Thương Dung, không sợ Á tướng kiêm hoàng thúc Tỷ Can, chỉ sợ một mình Văn Trọng.
Văn Trọng nhìn hai người với vẻ mặt bất thiện, to giọng quát: “Ngự lâm quân là quân đội của hộ vệ hoàng thành, tự mình điều đồng cùng nghĩa với mưu phản, chẳng lẽ các ngươi có mưu đồ phản nghịch ư?”
“Chỉ bằng các ngươi sao xứng gặp công tử của bọn ta?” Chúc chưởng quỹ trả lời với vẻ mặt khinh thường.
“Ý, vị chưởng quầy này của tiểu hữu cũng rất bất phàm, đối mặt với Phí Trọng và Vưu Hồn nhưng lại có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh.”
Văn Trọng nhìn Chúc chưởng quỹ, tán dương từ tận đáy lòng.
Tỷ Can nói: “Ta cảm thấy tất cả tiểu nhị trong tiệm của tiểu hữu đều không giống người bình thường. Những tiểu nhị khác nhìn thấy cảnh tượng này đã sợ tới run bần bật từ lâu rồi, nhưng tất cả tiểu nhị trong Khoái Hoạt Lâm đều bình tĩnh tự nhiên.”
“Thật sự không biết Lý Nguyên tiểu hữu dạy như thế nào!” Thương Dung cảm thán: “Nếu quản lý văn võ cả triều có thể làm được điểm này, cần gì phải lo lắng quốc gia không mạnh, hưng thịnh muôn đời?”
Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ, Đặng Cửu Công liên tục gật đầu đồng ý.
Lý Nguyên nghe vậy không khỏi cười nhạt, thầm nghĩ, Chúc chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm đều là đại năng có thể xưng bá thiên hạ vạn cổ. Cho dù đối mặt với Thánh Nhân cũng có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống hồ là hai người phàm nhỏ bé.
“Chúng ta không xứng?”
Phí Trọng và Vưu Hồn tức giận tới nỗi thất khiếu bốc khói, từ khi sinh ra tới bây giờ, bọn họ chưa từng bị sỉ nhục như thế.
“Được, được lắm!”
Phí Trọng tức tới nỗi phải cười: “Đã chết tới nơi rồi còn dám kiêu ngạo, hy vọng lát nữa các ngươi còn có thể kiên cường như vậy!”
Nói xong, hắn giơ tay phải lên nhẹ nhàng ra hiệu, lạnh giọng ra lệnh cho binh lính trong phủ phía sau: “Đập cho ta!”
Vưu Hồn chỉ vào tiểu nhị trong tiệm rồi rít gào: “Bẻ gãy tay chân của toàn bộ đám tiện dân không có mắt này, báo thù cho con trai của ta.”
“Vâng!”
Binh lính trong phủ xung quanh lập tức rút đao bên eo ra, hùng hổ lao về phía Chúc chưởng quỹ và tiểu nhị trong tiệm.
Văn Trọng không muốn cửa hàng của tiểu hữu bị huỷ nên định mở miệng ngăn cản.
Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì tình hình trong sảnh lập tức vượt quá dự đoán của hắn.
“Xoẹt xoẹt xoẹt.”
Chỉ nhìn thấy đám binh lính trong phủ hùng hổ đó bị tiểu nhị trong Khoái Hoạt Lâm tước vũ khí một cách thành thạo. Sau đó bị bọn họ dùng một tay nắm cổ áo ném ra đại sảnh.
Chỉ trong một lát, mấy trăm binh lính trong phủ đã bị ném xuống đường cái, quăng ngã thành bao cát thịt người, không ngừng kêu rên đau đớn.
Những vũ khí đó cũng bị vặn thành bánh quai chèo, rơi rụng đầy đất.
Lại nhìn về phía tiểu nhị trong Khoái Hoạt Lâm vẫn khí định thần nhàn, không cần thở dốc.
Trong đại sảnh, đừng nói là bàn ghế, ngay cả chén trà cũng chưa được chạm vào một cái.
Yên lặng.
Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người chấn động thật lâu không nói nên lời.
Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can, Hoàng Phi Hổ đều há to miệng, đôi mắt sắp rơi ra ngoài.
Phí Trọng và Vưu Hồn càng ngây ra như phỗng.
Bọn họ không nghĩ ra vì sao binh lính trong phủ mình huấn luyện tỉ mỉ, bình thường có thể chiến thắng cả một chiến dịch cỡ nhỏ lại trở nên yếu hơn cả người bù nhìn?
“Vì sao tiểu nhị trong tiệm của tiểu hữu lại giỏi võ như thế?” Tỷ Can nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Lý Nguyên với vẻ mặt khó có thể tin.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bọn họ cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, không tính là mạnh lắm.”
Đây còn là tiếng người nữa không?
Tỷ Can, Thương Dung và Văn Trọng liên tục trợn mắt.
Những tiểu nhị này thân thủ nhanh nhẹn, sức lực cực lớn, thực lực thể hiện còn mạnh hơn cả hộ vệ trong hoàng cung, ngươi lại bảo mạnh hơn người bình thường một chút?
Là gấp một trăm triệu lần đúng không?
Hoàng Phi Hổ hưng phấn nhìn tiểu nhị trong tiệm tới nỗi hai mắt phát sáng: “Người kiêu dũng như vậy, nếu có thể tham gia quân đội, ít nhất có thể làm một tướng quân thống lĩnh nghìn người, dùng làm tiểu nhị đúng là phí phạm của trời!”
Đặng Cửu Công và Văn Trọng liên tục gật đầu.
Bọn họ đều là thống soái lĩnh binh đánh giặc, thấy người kiêu dũng là không khỏi thèm muốn, muốn nhận vào dưới trướng.
Xem ra cần phải ngả bài với tiểu hữu Lý Nguyên, làm hắn tặng số tiểu nhị này cho ta làm tướng quân, đừng để bị Tiểu Hổ Tử và Đặng lão nhân cướp trước!
Văn Trọng âm thầm suy nghĩ.
…
Một lát sau, Phí Trọng và Vưu Hồn mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Khuôn mặt của hai người đã tái xanh.
Bọn họ không ngờ kết quả lại như vậy.
“Giỏi, giỏi lắm.” Phí Trọng tức run người: “Hoá ra là ỷ có vài phần thực lực đã dám không đặt vương pháp trong mắt, dĩ hạ phạm thượng. Ta sẽ lập tức quay về triệu tập Ngự lâm quân, xem các ngươi bừa bãi như thế nào nữa.”
“Các ngươi chờ bị đại quân trấn áp đi!” Vưu Hồn hung tợn kêu gào.
Hai người đang định quay về triệu tập quân đội thì đúng lúc này, một giọng nói hồn hậu đột nhiên vang lên.
“Các ngươi đợi đã.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cơ thể Phí Trọng và Vưu Hồn không khỏi chấn động.
Hai người sợ hãi nhìn về phía hành lang tầng ba, lập tức nhìn thấy Văn Trọng, Thương Dung, Tỷ Can, Võ Thành Vương, Đặng Cửu Công đang nhìn bọn họ với vẻ mặt không tốt.
“Văn, Văn, Văn thái sư!”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Thấy Văn Trọng đang giận dữ trợn mắt nhìn mình, Phí Trọng và Vưu Hồn đều trở nên lắp bắp.
Văn Trọng chính là nguyên lão ba triều, đại thần tiên đế gửi gắm, cả đời nam chinh bắc chiến, trăm trận trăm thắng, lập được công tích bất hủ cho giang sơn. Trong triều, không ai có thể có được uy vọng này, cho dù là Trụ Vương cũng phải kính sợ hắn ba phần.
Hơn nữa tính cách của Văn Trọng lại nóng nảy, không chấp nhận được một hạt cát trong mắt. Phí Trọng và Vưu Hồn không sợ Thủ tướng Thương Dung, không sợ Á tướng kiêm hoàng thúc Tỷ Can, chỉ sợ một mình Văn Trọng.
Văn Trọng nhìn hai người với vẻ mặt bất thiện, to giọng quát: “Ngự lâm quân là quân đội của hộ vệ hoàng thành, tự mình điều đồng cùng nghĩa với mưu phản, chẳng lẽ các ngươi có mưu đồ phản nghịch ư?”