Mục lục
TA THÂN PHẬN ĐẠI ĐẠO BỊ MUỘI MUỘI ĐẮC KỈ CÔNG KHAI - Đại Đường Chủng Thổ Đậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin hỏi, tôn hạ có phải là Lý Nguyên Lý công tử không?” Quản gia thấy Lý Nguyên, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính.

Lý Nguyên gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi là?”

Quản gia càng thêm cung kính: “Tiểu nhân là quản gia trong phủ Văn thái sư, Văn thái sư phái tiểu nhân đưa tiểu thư cho công tử làm nô, tuỳ ý công tử xử lý.”

Nói xong, hắn lấy một tấm công văn ra từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Lý Nguyên bằng hai tay: “Đây là khế ước nô lệ của tiểu thư, xin công tử nhận lấy.”

Lý Nguyên nghe thấy Văn Trọng đưa con gái cho mình làm nô lệ, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia ngạc nhiên.

Lão Văn này đúng là tàn nhẫn, vậy mà đưa con gái của mình cho người khác làm nô lệ.

Tuy hắn đã biết đây là một xã hội nô lệ từ lâu, cũng hiểu nữ nhân và trẻ em đều là tài sản tư nhân của nam nhân, có thể tùy ý xử lý.

Nhưng tới giây phút này, hắn mới thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của xã hội nô lệ!

Dù sao Văn Nhân cũng là con gái của Thái sư đương triều, kết quả phạm sai lầm, đảo mắt đã bị cha ruột của mình tặng cho người khác làm nô lệ.

Quá không có nhân quyền!

Nhưng, đương nhiên Lý Nguyên sẽ không nhận Văn Nhân.

Hắn ngại chướng mắt.

Bởi vậy bèn nói với quản gia: “Ngươi dẫn tiểu thư của các ngươi về đi, chỗ ta không có ý định nuôi người rảnh rỗi.”

Quản gia khó xử nói: “Lão gia nói, sau khi hắn ký công văn nô lệ, tiểu thư không còn là người của Văn gia nữa, cho dù chết ở bên ngoài cũng không thể quay về Văn gia.”

Lý Nguyên: “Ta không quan tâm, chỗ ta cũng không có chỗ cho nàng ở.”

Quản gia nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu công tử không nhận, vậy tiểu nhân đưa nàng đi đâu bây giờ?”

Lý Nguyên: “Đấy là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta cả, các ngươi có thể đi rồi!”

Nói xong, Lý Nguyên bèn đi vào trong phủ với Kim Linh Thánh Mẫu.



Từ đầu tới cuối, hắn đều không nhìn Văn Nhân lấy một lần.

Văn Nhân vốn cho rằng Lý Nguyên sẽ nhận lấy nàng, sau đó ngày nào cũng làm nhục nàng để báo thù rửa hận.

Nhưng nàng không ngờ, Lý Nguyên căn bản không quan tâm tới nàng, coi nàng trở thành không khí.

Khuất nhục hơn cả nhục nhã chính là làm lơ!

Lúc này, nàng mới hiểu được, hành vi khinh thường Lý Nguyên sáng nay của mình làm hắn cảm thấy buồn cười thế nào.

“Nhưng bây giờ ta có thể đi đâu chứ?”



Đông Hải.

Tam Tiên đảo.

Sau khi trở về từ Triều Ca, Quỳnh Tiêu bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện theo thói quen trước đây.

Nhưng lúc này tu luyện, lại làm Quỳnh Tiêu bất ngờ không thôi, cực kỳ mừng rỡ.

Nàng ngạc nhiên phát hiện ra, khi mình vận chuyển công pháp Thượng Thanh, một luồng linh khí cực kỳ tinh khiết không biết từ đâu xuất hiện, sau đó nhanh chóng được kinh mạch hấp thu, chuyển hóa thành pháp lực trong kinh mạch một cách dễ dàng

Chỉ đả toạ hai tiếng đã bằng với hiệu quả nàng tu luyện một nghìn năm.

Hiện tượng kỳ lạ đáng ngạc nhiên như thế làm Quỳnh Tiêu khiếp sợ tới trợn mắt há miệng, còn tưởng rằng có phải công pháp mình tu luyện xảy ra vấn đề gì không.

Nhưng nàng cẩn thận kiểm tra chu thiên kinh lạc của mình, pháp lực thật sự tăng lên, lục phủ ngũ tạng và nguyên thần đều không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.

Quỳnh Tiêu thử thí nghiệm, nàng phát hiện ra, chỉ cần nàng đả toạ tu luyện, vận chuyển công pháp Thượng Thanh là trong cơ thể lại tự động sinh ra một luồng linh khí tinh khiết.

Chỉ cần hơi luyện hóa luồng linh khí này là có thể hoàn toàn hoá thành pháp lực trong cơ thể, khiến cho tu vi tăng thêm một chút.

“Kỳ lạ, vì sao chỉ tu luyện một chu thiên là tu vi có thể tăng nhiều như vậy? Còn nữa, luồng linh khí tinh khiết tới cực điểm kia lại đến từ đâu?”



Tuy đây là chuyện tốt trời cho, nhưng Quỳnh Tiêu vẫn không dám lơ là. Nàng lập tức dừng việc tu luyện, chuẩn bị nói tình huống khác thường này cho hai tỷ tỷ nghe, để hai người phân tích nguyên nhân.

Nhưng Quỳnh Tiêu vừa đi ra phòng luyện công đã thấy Vân Tiêu và Bích Tiêu cùng bước ra khỏi phòng luyện công.

Ba tỷ muội nhìn nhau, phát hiện hơi thở của đối phương đều tăng lên rất nhiều so với lúc trước, khuôn mặt của cả ba đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Ba người đồng thanh: “Các ngươi…”

“Ta nói trước.” Quỳnh Tiêu lên tiếng: “Lúc ta tu luyện, phát hiện tu vi tăng lên cực kỳ nhanh, ta chỉ tu luyện hai tiếng đã so được trước kia tu luyện một nghìn năm. Có phải các ngươi cũng xuất hiện loại tình huống này không?”

Vân Tiêu ngạc nhiên nói: “Tam muội cũng xuất hiện tình huống giống ta ư?”

Bích Tiêu giật mình hô: “Ta cũng vậy!”

Vì thế, ba tỷ muội lập tức khiếp sợ nhìn nhau.

“Vì sao cả ba chúng ta đều đồng thời xuất hiện loại tình huống này?” Quỳnh Tiêu khó hiểu hỏi.

Bích Tiêu nhíu mày nói: “Nếu một người như vậy thì còn có thể nói là tu luyện xảy ra vấn đề, nhưng cả ba chúng ta đều như vậy, điều này chứng tỏ không phải do tu luyện.”

Vân Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Tu vi tăng nhanh như vậy thì chỉ ăn tiên đan linh quả gì đó mới có thể xuất hiện, gần đây ba người chúng ta có ăn tiên đan linh quả gì không?”

“Chắc chắn là không, ăn mà chúng ta không biết à?” Quỳnh Tiêu cảm thấy đại tỷ hơi buồn cười, mình có ăn tiên đan linh quả không còn cần phải hỏi à?

Bích Tiêu phân tích: “Mấy trăm năm gần nhất, chúng ta cũng chỉ ăn một ít trái cây trong nhà Lý Nguyên, lại ăn một bữa lẩu, còn uống mấy thùng Coca, còn lại không ăn gì nữa.”

Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng lên: “Chẳng lẽ là những loại trái cây đó có vấn đề?”

Vân Tiêu nghe vậy không khỏi đồng tình gật đầu: “Cũng chỉ có thể là do những loại trái cây đó thôi, lúc trước ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, sao trái cây dưới thế gian lại còn ngon miệng, ngọt lành hơn tiên quả của Bích Du cung…”

“Ực!”

Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu đều phát ra tiếng nuốt nước bọt.

Các nàng nhớ tới những loại trái cây ăn ngon đó, không nhịn được lại muốn ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK