Thông Thiên giáo chủ cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Lý Nguyên không chịu được muội muội bảo bối của mình làm nũng, hắn nhanh chóng đồng ý: “Được được được, ta đàn, ngươi đừng lắc nữa, cánh tay ta sắp bị ngươi lắc đứt luôn rồi.”
“Tốt quá rồi!”
Thấy ca ca đồng ý, Đát Kỷ vui sướng nhảy cẫng lên.
Nàng gấp không chờ nổi nói: “Vậy ta sẽ đi tới phòng đàn lấy đàn cho ngươi, ngươi muốn chơi cái nào?”
Lý Nguyễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Lấy đàn tranh có hai mươi mốt dây đi.”
“Đàn có hai mươi mốt dây?”
Kim Linh Thánh Mẫu ngạc nhiên hỏi: “Không phải đàn chỉ có bảy dây thôi sao?”
Đàn trong thời đại này tên là đàn Phục Hy, do Phục Hy thời kỳ thượng cổ phát minh ra.
Chỉ có bảy dây đàn.
Kim Linh Thánh Mẫu đam mê âm nhạc nên đương nhiên rất quen thuộc với đàn, nàng chưa từng nghe nói tới loại đàn có hai mươi mốt dây.
Lý Nguyên giải thích: “Nhạc cụ này của ta tên là tranh, là một trong những nhạc cụ do ta tự phát minh ra, bởi vậy có hai mươi mốt dây.”
Thật ra hắn đang nói tới đàn tranh ở hiện đại.
Đàn tranh và đàn cổ là hai loại nhạc cụ khác nhau.
Âm sắc của đàn tranh rộng hơn, biến hoá cũng càng linh hoạt hơn.
Còn đàn cổ không có ngựa đàn, lại ít dây, bởi vậy âm sắc sẽ trầm thấp cổ xưa.
Sau khi Lý Nguyên đi tới thế giới này, ngại giai điệu đàn Phục Hy quá đơn điệu, rất nhiều giai điệu ca khúc đều không thể thể hiện một cách hoàn chỉnh, vậy nên bèn chế tạo ra đàn tranh của hiện đại.
Ngoài đàn tranh, hắn còn mân mê ra cả đàn hạc, đàn violon, đàn cello, dương cầm…
Lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, Lý Nguyên lại chơi vài ca khúc mình thích, cũng là một trong những sự hưởng thụ của hắn.
Kim Linh Thánh Mẫu biết Lý Nguyên phát minh ra vài loại nhạc cụ, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đàn ngọc hiện giờ là do Phục Hy Thánh Nhân phát minh, Lý Nguyên lại có thể phát minh ra vài loại nhạc cụ, chẳng phải nói tài năng của hắn còn cao hơn cả Phục Hy Thánh Nhân ư?
Chẳng lẽ Đát Kỷ không nói dối, hắn thật sự am hiểu âm nhạc?
Chỉ là không biết hiệu quả của đàn có hai mươi mốt dây như thế nào, kỹ năng đánh đàn của hắn lại thế nào? Kim Linh Thánh Mẫu âm thầm suy nghĩ.
Đát Kỷ nhanh chóng ôm đàn tranh ra.
Kim Linh Thánh Mẫu thấy ngoại hình của đàn tranh, quả nhiên không giống đàn Phục Hy.
Thân đàn dài hơn, dây đàn nhiều hơn, lại còn có thêm một loạt khoảng cách kỳ quái (ngựa đàn), chia dây đàn thành hai nửa không bằng nhau.
Thông Thiên giáo chủ vốn không thích âm nhạc lắm, nhưng, sau khi hắn nhìn thấy đàn tranh, hắn lập tức khiếp sợ tới đứng bật dậy.
“Cây, cây gỗ này, sao lại phát ra hơi thở của căn nguyên đại đạo?”
Thông Thiên giáo chủ cướp lấy đàn tranh trong tay Đát Kỷ, nhìn chằm chằm nó không ngừng đánh giá, vẻ mặt điên cuồng, khuôn mặt đỏ lên, như là nhập ma.
Hành vi khác thường của hắn làm Kim Linh Thánh Mẫu và Đát Kỷ cảm thấy khiếp sợ.
“Tề Thiên đạo hữu, ngươi, ngươi sao thế?” Kim Linh Thánh Mẫu không rõ nguyên nhân bèn lên tiếng hỏi Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ không để ý tới Kim Linh Thánh Mẫu, giờ phút này, toàn bộ tâm thần của hắn đều dừng trên đàn tranh.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, kích động hét to: “Trời ạ, đây chính là Hỗn độn kiến mộc!”
Kim Linh Thánh Mẫu và Đát Kỷ thấy Thông Thiên giáo chủ thất thố như thế, khiếp sợ nhìn nhau.
“Hỗn độn kiến mộc là gì vậy, quý giá lắm à?” Đát Kỷ tò mò hỏi một câu.
Thông Thiên giáo chủ nhìn chằm chằm đàn tranh trong tay với ánh mắt tham lam, thật lâu cũng không muốn rời mắt.
Hắn nghe thấy câu hỏi của Đát Kỷ, vẻ mặt khinh thường nói: “Quý giá? Thứ này đã không thể dùng hai chữ “quý giá” để hình dung nữa rồi. Hỗn độn kiến mộc, còn được gọi là cây Thế Giới, trong cây ẩn chứa lực căn nguyên đại đạo, có thể nuôi dưỡng ra một thế giới Hỗn Độn có thể so với Hồng Hoang, phẩm cấp cũng tương đương với Hỗn độn thanh liên nuôi dưỡng ra Bàn Cổ đại thần, các ngươi nói có quý giá không?”
Nghe Thông Thiên giáo chủ giải thích xong, Kim Linh Thánh Mẫu và Đát Kỷ lập tức chấn động tới nỗi ngây ra như phỗng.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm đàn tranh, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nghĩ gì mới tốt.
Căn nguyên đại đạo?
Hỗn độn thanh liên?
Vậy chẳng phải tương đương với Hỗn độn chí bảo à?
Mẹ ơi!
Đát Kỷ nhanh chóng ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, tin tức này quá chấn động làm nàng hơi không chịu nổi.
Bởi vì nàng nhớ rõ, hình như, dường như, có thể, tất cả đàn trong phòng đàn, phàm là thứ cần dùng đến gỗ, đều được ca ca làm từ một thân cây chia nhỏ ra.
Trời ạ, chẳng lẽ tất cả gỗ làm đàn đều là Hỗn độn kiến mộc ư?
Đát Kỷ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi!
Mọi người ở hiện trường, cũng chỉ có Lý Nguyên và Thược Dược vẫn còn bình tĩnh.
Cũng không biết sau bao lâu, Thông Thiên giáo chủ mới lấy lại tinh thần từ trong chấn động.
Hắn kích động hỏi Lý Nguyên: “Hỗn độn kiến mộc này ngươi có được từ đâu?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Trong một lần câu cá, kết quả câu được một thân cây mục nát, ta cảm thấy âm sắc của nó cũng không tệ lắm nên dùng làm đàn.”
Câu cá câu được Hỗn độn kiến mộc!
Thông Thiên giáo chủ nghe mà da mặt giật tăng tăng.
Kim Linh Thánh Mẫu thì trợn mắt há miệng.
“Thật hay giả?” Kim Linh Thánh Mẫu nghi ngờ hỏi.
Không trách nàng nghi ngờ, câu cá lại câu được Hỗn độn kiến mộc, chuyện này cũng không hợp lý quá rồi!
Đát Ký lại gật đầu nói: “Chuyện này ta biết, mười năm trước đúng là ca ca câu ra một thân cây trong hồ nước.”
Thông Thiên giáo chủ: “…”
Kim Linh Thánh Mẫu: “…”
Vận khí này, ngoài việc hâm mộ ghen tị ra thì hai người không còn suy nghĩ nào khác!
Đát Kỷ cẩn thận hỏi Thông Thiên giáo chủ: “Tề Thiên đạo nhân, vậy thân cây này là Hỗn độn chí bảo à?”
Thông Thiên giáo chủ chép miệng nói: “Hỗn độn kiến mộc hoàn chỉnh là Hỗn độn chí bảo đỉnh cấp, nhưng miếng kiến mộc này chỉ là phần tàn khuyết mà thôi, cũng tương đương với Tiên thiên chí bảo.”
“Tiên thiên chí bảo, vậy cũng rất tốt rồi!”
Lý Nguyên không chịu được muội muội bảo bối của mình làm nũng, hắn nhanh chóng đồng ý: “Được được được, ta đàn, ngươi đừng lắc nữa, cánh tay ta sắp bị ngươi lắc đứt luôn rồi.”
“Tốt quá rồi!”
Thấy ca ca đồng ý, Đát Kỷ vui sướng nhảy cẫng lên.
Nàng gấp không chờ nổi nói: “Vậy ta sẽ đi tới phòng đàn lấy đàn cho ngươi, ngươi muốn chơi cái nào?”
Lý Nguyễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Lấy đàn tranh có hai mươi mốt dây đi.”
“Đàn có hai mươi mốt dây?”
Kim Linh Thánh Mẫu ngạc nhiên hỏi: “Không phải đàn chỉ có bảy dây thôi sao?”
Đàn trong thời đại này tên là đàn Phục Hy, do Phục Hy thời kỳ thượng cổ phát minh ra.
Chỉ có bảy dây đàn.
Kim Linh Thánh Mẫu đam mê âm nhạc nên đương nhiên rất quen thuộc với đàn, nàng chưa từng nghe nói tới loại đàn có hai mươi mốt dây.
Lý Nguyên giải thích: “Nhạc cụ này của ta tên là tranh, là một trong những nhạc cụ do ta tự phát minh ra, bởi vậy có hai mươi mốt dây.”
Thật ra hắn đang nói tới đàn tranh ở hiện đại.
Đàn tranh và đàn cổ là hai loại nhạc cụ khác nhau.
Âm sắc của đàn tranh rộng hơn, biến hoá cũng càng linh hoạt hơn.
Còn đàn cổ không có ngựa đàn, lại ít dây, bởi vậy âm sắc sẽ trầm thấp cổ xưa.
Sau khi Lý Nguyên đi tới thế giới này, ngại giai điệu đàn Phục Hy quá đơn điệu, rất nhiều giai điệu ca khúc đều không thể thể hiện một cách hoàn chỉnh, vậy nên bèn chế tạo ra đàn tranh của hiện đại.
Ngoài đàn tranh, hắn còn mân mê ra cả đàn hạc, đàn violon, đàn cello, dương cầm…
Lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, Lý Nguyên lại chơi vài ca khúc mình thích, cũng là một trong những sự hưởng thụ của hắn.
Kim Linh Thánh Mẫu biết Lý Nguyên phát minh ra vài loại nhạc cụ, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đàn ngọc hiện giờ là do Phục Hy Thánh Nhân phát minh, Lý Nguyên lại có thể phát minh ra vài loại nhạc cụ, chẳng phải nói tài năng của hắn còn cao hơn cả Phục Hy Thánh Nhân ư?
Chẳng lẽ Đát Kỷ không nói dối, hắn thật sự am hiểu âm nhạc?
Chỉ là không biết hiệu quả của đàn có hai mươi mốt dây như thế nào, kỹ năng đánh đàn của hắn lại thế nào? Kim Linh Thánh Mẫu âm thầm suy nghĩ.
Đát Kỷ nhanh chóng ôm đàn tranh ra.
Kim Linh Thánh Mẫu thấy ngoại hình của đàn tranh, quả nhiên không giống đàn Phục Hy.
Thân đàn dài hơn, dây đàn nhiều hơn, lại còn có thêm một loạt khoảng cách kỳ quái (ngựa đàn), chia dây đàn thành hai nửa không bằng nhau.
Thông Thiên giáo chủ vốn không thích âm nhạc lắm, nhưng, sau khi hắn nhìn thấy đàn tranh, hắn lập tức khiếp sợ tới đứng bật dậy.
“Cây, cây gỗ này, sao lại phát ra hơi thở của căn nguyên đại đạo?”
Thông Thiên giáo chủ cướp lấy đàn tranh trong tay Đát Kỷ, nhìn chằm chằm nó không ngừng đánh giá, vẻ mặt điên cuồng, khuôn mặt đỏ lên, như là nhập ma.
Hành vi khác thường của hắn làm Kim Linh Thánh Mẫu và Đát Kỷ cảm thấy khiếp sợ.
“Tề Thiên đạo hữu, ngươi, ngươi sao thế?” Kim Linh Thánh Mẫu không rõ nguyên nhân bèn lên tiếng hỏi Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ không để ý tới Kim Linh Thánh Mẫu, giờ phút này, toàn bộ tâm thần của hắn đều dừng trên đàn tranh.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, kích động hét to: “Trời ạ, đây chính là Hỗn độn kiến mộc!”
Kim Linh Thánh Mẫu và Đát Kỷ thấy Thông Thiên giáo chủ thất thố như thế, khiếp sợ nhìn nhau.
“Hỗn độn kiến mộc là gì vậy, quý giá lắm à?” Đát Kỷ tò mò hỏi một câu.
Thông Thiên giáo chủ nhìn chằm chằm đàn tranh trong tay với ánh mắt tham lam, thật lâu cũng không muốn rời mắt.
Hắn nghe thấy câu hỏi của Đát Kỷ, vẻ mặt khinh thường nói: “Quý giá? Thứ này đã không thể dùng hai chữ “quý giá” để hình dung nữa rồi. Hỗn độn kiến mộc, còn được gọi là cây Thế Giới, trong cây ẩn chứa lực căn nguyên đại đạo, có thể nuôi dưỡng ra một thế giới Hỗn Độn có thể so với Hồng Hoang, phẩm cấp cũng tương đương với Hỗn độn thanh liên nuôi dưỡng ra Bàn Cổ đại thần, các ngươi nói có quý giá không?”
Nghe Thông Thiên giáo chủ giải thích xong, Kim Linh Thánh Mẫu và Đát Kỷ lập tức chấn động tới nỗi ngây ra như phỗng.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm đàn tranh, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nghĩ gì mới tốt.
Căn nguyên đại đạo?
Hỗn độn thanh liên?
Vậy chẳng phải tương đương với Hỗn độn chí bảo à?
Mẹ ơi!
Đát Kỷ nhanh chóng ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, tin tức này quá chấn động làm nàng hơi không chịu nổi.
Bởi vì nàng nhớ rõ, hình như, dường như, có thể, tất cả đàn trong phòng đàn, phàm là thứ cần dùng đến gỗ, đều được ca ca làm từ một thân cây chia nhỏ ra.
Trời ạ, chẳng lẽ tất cả gỗ làm đàn đều là Hỗn độn kiến mộc ư?
Đát Kỷ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi!
Mọi người ở hiện trường, cũng chỉ có Lý Nguyên và Thược Dược vẫn còn bình tĩnh.
Cũng không biết sau bao lâu, Thông Thiên giáo chủ mới lấy lại tinh thần từ trong chấn động.
Hắn kích động hỏi Lý Nguyên: “Hỗn độn kiến mộc này ngươi có được từ đâu?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Trong một lần câu cá, kết quả câu được một thân cây mục nát, ta cảm thấy âm sắc của nó cũng không tệ lắm nên dùng làm đàn.”
Câu cá câu được Hỗn độn kiến mộc!
Thông Thiên giáo chủ nghe mà da mặt giật tăng tăng.
Kim Linh Thánh Mẫu thì trợn mắt há miệng.
“Thật hay giả?” Kim Linh Thánh Mẫu nghi ngờ hỏi.
Không trách nàng nghi ngờ, câu cá lại câu được Hỗn độn kiến mộc, chuyện này cũng không hợp lý quá rồi!
Đát Ký lại gật đầu nói: “Chuyện này ta biết, mười năm trước đúng là ca ca câu ra một thân cây trong hồ nước.”
Thông Thiên giáo chủ: “…”
Kim Linh Thánh Mẫu: “…”
Vận khí này, ngoài việc hâm mộ ghen tị ra thì hai người không còn suy nghĩ nào khác!
Đát Kỷ cẩn thận hỏi Thông Thiên giáo chủ: “Tề Thiên đạo nhân, vậy thân cây này là Hỗn độn chí bảo à?”
Thông Thiên giáo chủ chép miệng nói: “Hỗn độn kiến mộc hoàn chỉnh là Hỗn độn chí bảo đỉnh cấp, nhưng miếng kiến mộc này chỉ là phần tàn khuyết mà thôi, cũng tương đương với Tiên thiên chí bảo.”
“Tiên thiên chí bảo, vậy cũng rất tốt rồi!”