Chương 59: Lợn cũng thông minh hơn mấy người
Lãnh Băng Cơ mặt mũi lúng túng trở về vương phủ, số đồ bỏ hôm trước thái hậu ban thưởng, nàng dự tính hôm khác sẽ tặng lại cho ca ca.
Bên trong có hai hộp nhân sâm thượng hạng, Lãnh Băng Cơ muốn bồi bổ khí huyết, nên nàng đi vào nhà bếp đi quanh một vòng.
Nhà bếp không có ai trông, lửa than đã tàn sớm rồi, một cảnh bếp tắt nồi lạnh vắng lặng.
Hôm nay người làm từ bên ngoài mua về hai con chim bồ câu, đã làm xong sạch sẽ, đặt lên trên kệ bếp.
Lãnh Băng Cơ xoa xoa bụng: “Nhi Nhi, hay là chúng ta hầm bồ câu với đảng sâm ăn đi! Cho ca ca một nửa thôi, chúng ta cũng cần bồi bổ”
Nhi Nhi có chút khó xử: “Nhưng mà nô tỳ không biết làm đầu, đợi Vương ma ma về đi, bà ấy đi ủi quần áo rồi”
“Hầm canh còn không đơn giản sao? Chỉ thả vào trong nước, thêm chút muối, mở bếp đun một lát là được rồi.”
Nhi Nhi liền nghĩ, quả thật đúng là như vậy. Vương ma ma làm việc trốn tránh lười biếng, lại thích buôn chuyện với các bác gái nhà họ Lý trước cửa, đợi bà ấy trở về, vẫn không biết là đến khi nào nữa.
Nói là làm, nàng vén tay áo lên: “Vậy để nô tỳ đi đốt bếp trước.”
Hai người một người đốt lửa, một người chà nồi, bận rộn tay chân, khí thế ngút trời.
“Tiểu thư, chỗ than này hình như bị ẩm rồi, đốt không lên?” mắt Nhi Nhi sưng tấy, ngẩng mặt lên trên mặt bị bụi than Imuội luốc chỗ trắng chỗ đen.
Lãnh Băng Cơ tốt xấu gì cũng có một ít kỹ năng sinh hoạt, ghét bỏ nói: “Thật ngốc, muội trực tiếp đốt than, đương nhiên là không được rồi, phải dùng diêm dẫn lửa trước”.
Nhi Nhi quanh quẩn một vòng, cũng không tìm thấy: “Ngày thường Điêu ma ma đốt bếp trông rất dễ, hình như chưa hề bị tắt, trong nhà bếp đến diêm còn không có
Lãnh Băng Cơ thờ ơ chỉ tay: “Trong thư phòng không phải có rất nhiều sao?”
“Diêu ma ma lo lắng tiểu thư sẽ đi đốt sách của vương gia, cửa của thư phòng sớm đã bị khóa rồi”
Lãnh Băng Cơ đứng phắt dậy, mùi máu bồ câu lưu lại khiến nàng có chút buồn nôn: “Cái này còn không đơn giản sao? Ta cay khóa là mở được rồi. Mộ Dung Phong cất giấu nhiều sách như vậy, chính là học đòi văn vẻ, bày đặt làm dáng thôi, ít hơn vài cuốn hắn cũng không nhìn ra đầu” Nhi Nhi cảm thấy tiểu thư nhà mình nói rất có lý. Cả một căn phòng ngập tràn sách như vậy, bản thân xem một chữ nhỏ thôi cũng đã đau đầu rồi, sợ cả đời cũng xem không hết đâu. .
Hai người ăn ý với nhau, đi đến cửa thư phòng, đưa mắt nhìn cái khóa màu vàng nặng trình trịch, lại đưa mắt qua nhìn cửa sổ đang mở, Lãnh Băng Cơ đưa tay nắm lấy bệ cửa, một bước liền nhảy vào trong. Cả căn phòng đều được quét dọn sạch sẽ, không một hạt bụi, vừa nhìn liền biết là công lao của Diêu ma ma.
Nàng đưa tay mò lên giá sách một vòng, đa số đều là các loại sử ký binh pháp, vị trí phía bên tay phải ngay góc, thì có để một đống tập thơ văn nhân.
Loại văn chương thương tâm này nhìn là biết không được Mộ Dung Phong thích xem.
Nàng thuận tay lấy xuống một cuốn sách xem ra chỉ đóng sách đã cũ rồi, bìa sách còn bị rách mất, còn thừa lại hai chữ viết tay, tiện tay mở ra, chẳng qua cũng chỉ là một tập thơ bình thường thôi, nhớ ra ở tầng thư ở nhà cũng có, chắc chắn không phải sách quý hay báu vật gì cả.
Chính là nó rồi. Lãnh Băng Cơ lấy sách đmuội về chỗ cũ, đưa cho Nhi Nhi.
Nhi Nhi không biết chữ, có chút không yên tâm: “Nhìn cuốn sách này cũ kĩ như vậy, vương gia vẫn quý trọng như vậy, không phải rất quý hiếm sao?”
Lãnh Bằng Cơ khịt mũi khinh thường: “Thoạt nhìn bên ngoài, cuốn sách nát như vậy, ca ca ta đã đọc đến đến thuộc làu làu rồi”
Nhi Nhi như vậy mới yên tâm, xé một nửa, trực tiếp ném vào trong bếp lò một nửa.
Hai người lần đầu đốt lửa trong nhà bếp, không hiểu những kỹ xảo bên trong, mắt nhìn thấy lửa cháy lớn, liền không uổng, đmuội hết toàn bộ than củi bỏ vào, mồi lửa lập tức tắt, một làn khói mịt mù bốc lên, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Hai người tay chân luống cuống một lúc.
“Nhi Nhi, cái này là muội đang mưu sát đó. Mau lên, mau lấy cái nồi đặt lên trên chặn khói lại”
“Chặn không được đâu.”
“Muội dùng ống trúc này thổi lửa phía dưới đi, xem xem có được không? Nếu lửa cháy lên rồi, thì sẽ không có khói nữa”
“Vô ích thôi, tiểu thư, muội nhấc nồi lên, người lấy nửa cuốn sách còn dư đặt lên trên than củi đi, để dẫn lửa lên”
“Sách ở đâu?”
Lãnh Thanh Cơ bị hun khói mắt mở không lên, mò kiếm trên người Nhi Nhi. Đột nhiên, mò đến một vật cứng cứng, hình như còn là “vật sống” biết cử động?
Nàng trố mắt, cái gì vậy?
Nhi Nhi đang thổi lửa đưa tay nhét một nửa cuốn sách còn lại vào lòng nàng: “Sách ở đây nè”
Lãnh Băng Cơ vừa cầm lấy cuốn sách, vừa dụi dụi mắt nhìn lên, trong làn nước mắt mông lung, thân thể như ngọc của Mộ Dung Phong, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn nàng, thứ nàng đang nằm trong tay, chính là giày của hắn.
Nàng giống như chạm phải lửa, biết có chuyện không hay rồi, nhanh chóng rụt tay lại, nhân lúc khói còn đang mù mịt, muốn độn thổ biến mất.
Mộ Dung Phong đang luyện kiếm trong sân, nghe thấy bọn thị vệ nhìn ngó xung quanh nhìn về phía chủ viện, còn ghé đầu nói khẽ vào tai nhau: “Phía bên đó hình như bốc cháy rồi? Sao lại có khối lớn như vậy chứ?”
“Nhìn về hướng điện Triều Thiên bên đó, mau qua đó xem xem, đừng có là thư phòng của vương gia”
Hắn thu lại trường kiểm trong tay, đưa mắt nhìn xem, nhìn thấy khói mịt mù bốc lên từ nóc nhà ở chủ viện, sau đó rất nhanh bị gió thổi bay đi.
Hắn cực kỳ sợ hãi, cả người lập tức phóng thân lên, bay về điện Triều Thiên, liền nhìn thấy bên trong phòng này một mảng khói đen, căn bản là không nhìn ra bóng người. Nhưng mà, có thể nghe thấy được âm thanh hoảng loạn của nữ nhân đáng ghét kia.
Lòng hắn siết chặt, lập tức không do dự xông vào bên trong, bên trong hình như có chút không giống so với bản thân tưởng tượng, không có ngọn lửa hừng hực nào cả, chỉ có hai nữ nhân đi tìm đường chết.
Trong làn khói mịt mù, Lãnh Bằng Cơ đang khom người, còn nhắm mắt mò kiểm: “Sách ở đây vậy?”
Hắn không hiểu, nữ nhân này não có bị bệnh gì không? Mắt đã hun khói mở không lên rồi, còn có tâm trạng xem sách? Hắn bước dài về phía trước, người phụ đó nắm lấy chân hắn.
Hắn cúi người, bàn tay lớn chụp lấy, liền tóm được cổ áo của Lãnh Băng Cơ, giống như xách gà con, trực tiếp ném Lãnh Băng Cơ ra khỏi nhà bếp.
Lãnh Băng Cơ lảo đảo lao về phía trước hai bước, mới đứng vững được, không kịp mở miệng, tham lam hít lấy hít để không khí tươi mới, họ sù sụ hai tiếng.
“Lẽ nào người không thể sống yên ổn hai ngày sao?” Mộ Dung Phong oán trách nói.
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên, nước mắt chảy trôi bớt bụi đen dính trên mặt, cuốn đi sự náo nhiệt, làm môi hắn run rẩy, nhất thời giảm bớt căng thẳng.
“Làm sao ta không sống yên ổn chứ? Ta chỉ muốn đốt chút lửa cho mình nấu cơm thôi mà”
“Ngươi như vậy mà là nấu cơm sao? Bổn vương thấy người muốn đốt cả sân nhà bổn vương rồi”
“Đốt không được đâu!” Lãnh Băng Cơ cây ngay không sợ chết đứng: “Người đại khái có thể yên tâm, chúng ta có đốt nửa ngày cũng không cháy nổi đầu”
Mộ Dung Phong ngược lại bị hai chủ tớ ngốc này làm cho buồn cười: “Heo cũng thông minh hơi mấy người, than củi đó có thể đốt trực tiếp được sao?”
“Đương nhiên không thể, chúng ta.”
Lãnh Băng Cơ lắc lư cuốn sách ở trong tay, đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng giấu ra sau lưng.
Mộ Dung Phong mắt sắc lại, đã nhìn thấy trong tay nàng nắm chặt một nửa cuốn sách, nhăn mặt cau mày: “Ngươi cầm cái gì vậy?”.