Chương 164: Đi chết đi, đồ biến thái!
Lương ma ma sắc mặt có chút khó coi, không phải do nàng hổ nháo, mà là do thời cổ khi nhắc đến thủy đậu thì ai cũng biến sắc, ngộ nhỡ mình không may bị mắc bệnh, cho dù có thể giữ lại cái mạng già này thì cũng chưa chắc có thể trở về cung làm việc được. Hơn nữa, nữa nếu một ngày phải uống ba thang hoàng liên, không chết bệnh thì cũng chết vì đắng.
Nhưng mà trên đầu là lệnh của chủ tử, bản thân không thể không theo, không dám tự ý hồi cung.
Lãnh Băng Cơ xoay mặt về hướng Lương ma ma, ho khan vài tiếng: ” Nhớ rõ việc này ngàn vạn lần cũng không được bẩm báo Huệ Phi nương nương, kẻo người lao tâm lo lắng”.
Không nhắc thì thôi chứ vừa nghe đến đây, Lương ma ma đã có ngay cái cớ để hồi cung.
“Vậy Cẩm Ngu Quận chúa đang ở bên Huệ Phi nương nương dưỡng bệnh rồi, nhưng đâu có ai đang mang bệnh mà lại tiến cung như thế, lão nô cảm thấy phải lập tức hồi cung một chuyến, nhắc nhở Cẩm Ngu Quận chúa một chút, ít lảng vảng đi lại trước mặt nương nương”.
“Ngàn vạn lần không thể”Lãnh Băng Cơ nghiệm giọng nói: “Nay bệnh tình Vương gia đã có chút khởi sắc, nếu để Huệ Phi nương nương biết được lại không yên tâm mà tới đây chăm nom, bị lây bệnh thì biết phải là sao?”
Lương ma ma gấp gáp, trống ngực đập liên hồi: “ Nếu Huệ Phi nương nương có hỏi đến bệnh tình của Vương gia, lão nô cũng không dám nhiều lời”
“Huệ Phi nương nương có hỏi tại sao ngươi hồi cung…”
“Vương phi cực nhọc ngày đêm, không kịp nghỉ ngơi để chăm sóc Vương gia, lao tâm khổ tứ, tâm lực không chống nổi, bệnh nặng tại giường, tạm thời không phải lúc thích hợp học quy củ. Lão nô đợi mấy ngày sau lại đến.”
Lãnh Băng Cơ khẽ gật đầu: “Cũng chỉ đành như vậy thôi.”
Lương ma ma đợi không nổi nữa mà ngay lập tức rời khỏi Phong Vương phủ.
Mộ Dung Phong thấy nàng ba hoa khoác lác một hồi đã có thể đuổi được Lượng ma ma, có chút kinh ngạc: “Hôm nay thấy nàng lừa người như thế đúng là mở rộng tầm mắt. Nhưng mà thoát được ngày mùng một, không tránh được hôm rằm, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi.”
Lãnh Bằng Cơ hừ nhẹ: “Kế hoãn binh thì sao chứ? Ngày mai ta sẽ rời khỏi Vương phủ, ai rảnh ở lại cùng chàng đến hôm rằm?”
Mộ Dung Phong khẽ vuốt vuốt mũi, lộ ra chút ưu phiền.
Đến trưa, Mộ Dung Phong bị đuổi ra khỏi cửa không chút khách khí.
Lãnh Băng Cơ đích thân quay về Tương phủ một chuyến. Ai ngờ được trong phủ vắng lặng, trống không, Lãnh Tương và Lãnh Thanh Hạc đều không có trong phủ, chỉ thấy có Tiết di nương và Lãnh Băng Dao, có lời cũng không tiện nói ra, chỉ để lại lời nhắn, Lãnh Băng Cơ cũng không rảnh ngồi không, lại quay về Phong Vương phủ.
Ngồi xe ngựa hồi lâu, người cũng bắt đầu nhớp nháp mồ hôi, vừa trở về Phong Vương phủ, lập tức phân phó Vương ma ma và Nhi Nhi đi chuẩn bị nước tắm.
Nước nóng đã sẵn có, hai người họ chỉ cần xách đổ vào ngập bồn, pha nước, xong việc thì tự giác lui ra, Nhi Nhi ở lại canh giữ cửa.
Lãnh Băng Cơ mau chóng cởi quần áo, nới lòng đai lưng, bỏ áo lót, tiện tay vắt lên tấm bình phong.
Sau đó bước đến phía sau bình phong, cởi bỏ lớp lót, bước vào trong bồn tắm, thư thái nhắm mắt, cảm nhận được lỗ chân lông trên người mở ra, khoan khoái dễ chịu, còn có cảm giác buồn ngủ.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, tựa như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Trong khoảng sân trước, Nhi Nhi cùng Vương ma ma đang khe khẽ trò chuyện.
Lãnh Băng Cơ dường như cảm thấy trong phòng chợt có điều gì khang khác, hình như là hơi thở của ai đó, chính là một mùi hương khác lạ trên cơ thể của người khác.
Nàng chậm rãi mở mắt, ngoài bình phong có một cái bóng khẽ lướt qua. Quả thực có người!
Cửa vẫn còn đóng chặt, chỉ sợ có kẻ đã sớm đột nhập từ trước, mưu đồ gây rối hoặc tới trộm. Hơn nữa do mình đột nhiên trở về làm hắn ở trong phòng trở tay không kịp, chưa kịp trốn đi nên trốn ở trong góc, muốn thừa dịp mình đi tắm tìm cơ hội thoát ra ngoài!
Cũng may là còn có tấm bình phong này, nếu không mình chẳng phải bị nhìn sạch từ đầu đến chân khi không mảnh vải che Cửa vẫn còn đóng chặt, chỉ sợ có kẻ đã sớm đột nhập từ trước, mưu đồ gây rối hoặc tới trộm. Hơn nữa do mình đột nhiên trở về làm hắn ở trong phòng trở tay không kịp, chưa kịp trốn đi nên trốn ở trong góc, muốn thừa dịp mình đi tắm tìm cơ hội thoát ra ngoài!
Cũng may là còn có tấm bình phong này, nếu không mình chẳng phải bị nhìn sạch từ đầu đến chân khi không mảnh vải che thân rồi!
Nàng nhớ lại lần trước đang tắm, cũng có khách không mời mà đến, từ nóc nhà phi xuống, tên hồng y nam tử đó đến tám phần là biến thái, chuyên môn thích tình trộm người khác tằm không phải sao?
Nàng thoáng do dự đôi chút, bây giờ nên lập tức hô hoán gọi người hay là tạm thời án binh bất động, để cho hắn thuận lợi tẩu thoát? Nói cho cùng, trong tình cảnh hiện tại, dù mình có đường đường chính chính thì vẫn là thì tình huống nhạy cảm, tình ngay lý gian có trăm cái miệng cũng không thanh minh cho nồi, chẳng biết bị đồn tới đâu nữa.
Những người đó đều không đáng tin cậy, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Vừa cuống quýt vật lộn một hồi như thế, kẻ kia lại lẳng lặng nhìn về phía bức bình phong, không lộ chút hấp tấp nôn nóng nào.
Nếu muốn tự mình lấy quần áo thì phải đứng hẳn dậy, Lãnh Băng Cơ bối rối một hồi, tim đập nhịp nhanh, từ nhẫn không gian lấy ra một bình thuốc xịt dùng để phòng sói.
Len lén giấu bình thuốc trong tay, sẵn sàng nghênh địch.
Những ngón tay thon dài của một bàn tay to lớn vươn tới cầm áo quần đang vắt trên tấm bình phong. Vị lão huynh này hình như không được bình thường cho lắm à nha. Không xem mỹ nhân tắm lại nhằm vào y phục mà ra tay. “Đi chết đi , đồ biến thái!”
Lãnh Băng Cơ thình lình lên tiếng.
Người kia hoảng sợ, theo phản xạ có điều kiện, quay lại nhìn về phía nàng. Bình phong cao bằng đầu người nhưng người này kỳ thực rất cao, khi hắn quay mặt lại đã để lộ ra đôi mắt.
Lãnh Băng Cơ không do dự nâng tay lên, một tiếng “Xi” vang lên, là do nàng nhấn nút bình thuốc.
Đối phương hoàn toàn bất ngờ, không kịp phòng thủ gì cả, ngả người nuốt lấy một ngụm khí lạnh, lấy tay che mắt lại.
Chính là lúc này, lãnh Băng Cơ lập tức đứng dậy, giằng lấy quần áo hắn đang cầm mà đối phương nắm chặt không chịu buông tay, dùng lực rất mạnh, hai người cách một bức bình phong ké qua kéo lại, độ khoảng hai giây.
Đối phương đột nhiên buông lỏng tay ra. Lãnh Băng Cơ vẫn đang giật theo quán tính, chiếc bình phong không chịu nổi lực, lập tức đổ xuống về phía nàng.
Những tấm bình phong Vương phủ đều được làm từ gỗ tử đàn hàng thật giả thật, hầu như rơi vào nước sẽ rất nặng, nếu như bị đè trúng, Lãnh Băng Cô nàng không bị thương thì cũng mặt mũi bầm dập.
Mà bây giờ nàng đang trong bồn tắm, nghĩ tới nghĩ lại cũng chẳng ra kế nào khả thi, như phản xạ có điều kiện mà lấy tay che đầu, trước nhất phải bảo vệ khuôn mặt như hoa như ngọc này cái đã.
Bên kia tuy đôi mắt đã không thể nhìn thấy gì, nhưng thính lực lại vô cùng minh mẫn, lập tức nhận thấy điều dị thường, nhón mũi chân, cả người bật tung lên, nhảy phốc về hướng của Lãnh Băng Cơ.
Tấm bình phong nằm chắc chắn trên vai hắn, mà hắn vẫn nhắm chặt hai đồng tử, hai tay hất tẩm bình phong mà nhẹ bẫng, sau đó mới mò tới phía Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến tên này lại gan to hơn trời như thế, giữa ban ngày ban mặt, đã mù cả mắt rồi mà không thối tâm, dám ngang nhiên phi lễ nàng.
Ngay lúc thân mình bị đụng chạm, nàng lập tức ngước mặt lên, đối phương một thân hắc y, khăn che kín mặt, đúng là ra dáng phường đạo tặc, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì. Nghĩ nhiều cũng bằng thừa, nàng hé miệng, dùng hết sức bình sinh mà ngoạm cho tên kia một miếng.
Đối phương nhắm mắt lại, đang ôm trọn ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, cảm giác lâng lâng như lạc vào mộng cảnh Cho nên, khi Lãnh Băng Cơ cắn hắn một miếng, hắn trong chốc lát mà kêu ra tiếng, người khẽ run run, nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Lãnh Băng Cơ không để ý đến chuyện quần áo nữa, tung một cú đấm phủ đầu đối phương, sau đó nhanh chóng lột bỏ mặt nạ của hắn, nàng muốn xem tên này rốt cuộc là kẻ kỳ quái nào..
Kẻ kia công phu cũng không phải dạng vừa, vừa cảm thấy khí lạnh ập tới liền xoay gót tránh được khiến nàng đánh hụt một đòn.
Sau đó, tay nàng nằm gọn trong tay kẻ kia.
Đối phương nhanh chóng áp đảo, tay kia cũng nhằm chuẩn cổ tay nàng mà kiềm chế, kéo quần áo trong tay nàng thả vào trong nước, trước đó còn khuấy khuấy mấy vòng, buông ra rồi lùi về sau ba bước.
Đây rốt cục là chiêu thức gì? Tại sao mình cùng đóng quần áo thật sự tiêu đời rồi? Chọc tức hẳn rồi ư?