Chương 37: Đừng ép ta giết chồng
Mắt Kim Nhị nổ đom đóm, đưa tay sờ thấy dính máu, hắn bèn quát lầm lên: “Đứng ngây ra đấy làm gì? Lên hết cho ta!”
Đám công tử bên cạnh không biết lấy đâu ra can đảm mà vây lấy Lãnh Băng Cơ, xắn tay áo lên.
Mấy hôm nay Lãnh Băng Cơ vốn đã nghẹn một bụng lửa giận, đang bức bối vì không có chỗ xả, nàng xoay vai, quật ngã tên đầu tiên rồi túm lấy tay gã thứ hai, dùng sức vặn gãy tay hắn ta.
Một đám lão gia không cam lòng yêu thế bèn nhào lên, nhất thời lật hết cả bàn ghế khiến tỷ muội bên ngoài hoảng sợ hét lên, tiệm trà trong nháy mắt đã loạn cào cào.
Lãnh Băng Cơ hơi đánh giá cao thể lực của mình, sau một hồi đấm đá đã thấm mệt, có phần quá sức. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng nghĩ ngợi, định cho đám công tử gan to bằng trời này chút thuốc, để chúng quỳ xuống, khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Nàng giả vờ mình không địch lại nên chạy trốn, thuốc đã nắm sẵn trong tay, còn liếc khẽ ra sau, chỉ chờ bọn họ đuổi tới là ra tay bất ngờ.
Bọn người kia không chịu từ bỏ ý đồ, gào lên như sói săn mồi. Lãnh Bằng Cơ mừng thầm, nhẩm đếm: “Một, hai, ba1”.
Nàng còn chưa kịp ra tay thì hai tên đang xông đến trước mặt nàng đột nhiên rú lên thảm thiết, ôm chân ngã nhào trên đất, tiếng rên rỉ thấu xương.
Tất cả đều sửng sốt, sau đó giống như bị quỷ ám vậy, ai nấy mềm nhũn hai gối, đồng loạt quỳ xuống.
Lãnh Băng Cơ chăm chú nhìn thấy trên đùi hai người cắm một cây đũa trúc sâu khoảng ba tấc, vết thương đang chảy máu không ngừng.
Đây là có người làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Dùng trúc mà đả thương người đến vậy, công phu quả là lợi hại.
Nàng xoay mặt, thấy trước cửa quán trà có một người đứng khuất bóng, nhìn như sát thần từ trên trời giáng xuống, khôi ngô tuấn tú, khí lạnh. tỏa ra bốn phía, ấy chính là Mộ Dung Phong. Lãnh Băng Cơ giật nảy người, sao hắn lại đến tận đây?
Tay Mộ Dung Phong còn đang cầm một hộp gỗ khắc hoa, thong dong nhàn nhã đi từng bước vào quán trà mà như thống lĩnh dẫn theo thiên quân vạn mà đi, bá khí khắp trời.
Đám công tử bị dọa tái mét mặt mày, gật đầu như giã tỏi: “Vương gia tha mạng, xin vương gia tha mạng”
“Đến vương phi của bản vương cũng dám mạo phạm, có phải các người chưa từng coi bản vương ra gì không? Ta có gì phải tha mạng?”
“Bọn tôi…Là Kim Nhị bắt chúng tôi ra tay”
Người đầu tiên cực kỳ không có nghĩa khí, hẳn bán rẻ Kim Nhi, sau đónhững người khác cũng liên tục phụ họa theo: “Phải, Kim Nhị hạ mê hương trong phòng, bọn tôi nhất thời hồ đồ nên mới mạo phạm chút ít đến vương phi, khẩn cầu vương gia tha mạng!”.
Mới đầu Lãnh Bằng Cơ cũng thấy mấy người này có điểm kì lạ, hơn nữa cũng quá chán sống mới bạo gan như thế nên đoán chừng không phải nói dối. Nếu bị trúng thuốc thật thì dẫu nàng có là Vương mẫu nương nương thì lúc thần trí không tỉnh táo đám người này cũng dám động đến.
Nàng quay sang nhìn Mộ Dung Phong, hắn đứng thẳng tắp, chắp tay sau lưng lạnh lùng trừng mắt nhìn xuống đám công tử bị dọa đến sắp vỡ mật, môi mím chặt thấy rõ sự giận dữ, cả người uy phong lẫm liệt, đúng là chói mắt.
Không biết thì thôi chứ biết rồi mà so ra thì hắn quả là vàng ròng chính hiệu so với đám công tử phóng đãng chỉ biết trầm mê tửu sắc kia.
Lãnh Băng Cơ lớn đến vậy mà chưa từng có người đàn ông nào đứng ra che chở, đòi công đạo cho nàng một cách dữ dội như vậy khiến trong lòng nhất thời có gợn sóng dập dờn, bỗng có chút tình cảm nhi nữ.
Thật ra mà nói, với gương mặt điên đảo chúng sinh, thân phận vương giả lại còn bản lĩnh tung hoành sa trường của Mộ Dung Phong thì đúng là thần tượng trong lòng ngàn vạn thiế nữ. Tiếc là mắt nhìn hơi kém, tính cách hơi mạnh bạo, chứ không đúng là người đáng để phó thác cả đời.
Mộ Dung Phong hoàn toàn không để ý đến sự si mê của Lãnh Bằng Cơ: “Các người biết rõ triều đình đã nhiều lần ra lệnh con cháu thế gian không được phép chơi gái mà vẫn cố tình phạm phải, không coi luật pháp ra gì, tội chết có thể miễn nhưng tôi sống khó mà tha, ngày mai đến báo danh với phó tưởng doanh Sự Hổ ở phía trước. Còn sau này ra sao thì phải xem mệnh của các ngươi”.
Trong nháy mắt, sắc mặt mấy người thay đổi hoàn toàn, cắt không còn giọt máu. Vậy nhưng không ai dám cầu xin thêm với Mộ Dung Phong, Kim Nhị làm gì còn tí hung hăng hống hách nào, đến rắm cũng không dám thả mà trốn vội.
Dù Lãnh Bằng Cơ không biết doanh Sự Hổ kinh khủng đến mức nào nhưng nhìn sắc mặc bọn họ thì e là còn sợ hơn bị đánh mấy chục gậy.
Tiệm trà phút chốc đã yên tĩnh trở lại, tiểu nhị đã lẩn ra chỗ khuất, không dám ló mặt vào.
Mặt Mộ Dung Phong khá khó ở, hắn nhìn Lãnh Băng Cơ: “Một mình cô chạy đến tiệm trà này làm gì?”
“Người theo dõi ta đấy à?”
“Bản vương chỉ tình cờ đi qua trên đường về phủ, không rảnh đến thế đầu”
“Không phải người đi từ sớm rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ nhìn hộp gỗ trong tay hắn, vuông vắn tinh xảo, kích thước cũng vừa hay để làm hòm thuốc.
Mộ Dung Phong hừ nhẹ: “Bản vương đang hỏi người, chưa đến lượt người thẩm vấn bản vương đầu. Người đến đây làm gì?”
“Uống trà thôi.” Mắt Mộ Dung Phong hơi nhướn lên, ra chiều mỉa mai.
“Lãnh Băng Cơ, ngươi nghĩ bản vương ngốc sao? Nơi này đến bóng quỷ còn chẳng thấy, là chỗ để uống trà hả? Mục đích người tới đây và cả lí do người bất hòa với bọn chúng e là chỉ có người tự biết. Nếu người chính trực đoan trang thì đám người này phải ăn gan hùm mật gấu mới dám động đến người”
Chất vấn như thể khiến tấm lòng cảm kích của Lãnh Băng Cơ chớp mắt đã tan thành mây khói.
“Ý ngươi là gì? Nghi ngờ ta hò hẹn với bọn chúng sao?” Mộ Dung Phong thốt ra một tiếng hừ nửa thật nửa giả.
“Cửa hàng này là của hồi môn của ta” Lãnh Băng Cơ tức giận nói: “Nhưng Kim thị chân đạp hai thuyền, đưa nó cho Kim Nhị nên ta và hắn mới chạm mặt ở đây. Còn đám người hoang đường kia là do bọn họ bị trúng thuốc”
Mộ Dung Phong cười: “Bản vương thấy chúng cực kỳ minh mẫn, ai nấy đều biết bo bo giữ mình, kia chỉ là cái cớ của cô” .
Lãnh Băng Cơ tức đến mức nói năng lộn xộn, nàng liếc mắt về phía sương phòng, đá văng cửa: “Ngươi tự vào xem xem có tin hay không?”
Cửa phòng vừa mở đã có một mùi hương ngọt ngào thoảng tới, còn khá quen thuộc.
Nàng ngẩn ra, vội vàng đóng chặt cửa lại. Nàng tức tối siết chặt nắm. tay cắn răng nói: “Vô sỉ!”
Mộ Dung Phong đứng cách nàng không xa, cũng ngửi được mùi hương ấy, sắc mặt thay đổi nhìn về phía Lãnh Băng Cơ, ánh mắt phút chốc lạnh lẽo thấu xương như ngày đại hôn lúc hắn nghe được tin nàng mang thai.
“Xem ra người biết mùi hương này là mùi gì?
Lãnh Bằng Cơ ngượng ngùng nói rằng mùi hương ấy không phải mê hương thông thường mà là hương thức tình. Hơn nữa, sở dĩ nàng ngửi phát mà nhận ra được ngay là do mùi ấy giống với mùi đàn hương được đốt trong ni am hôm đó.
Hóa ra thứ thuốc hại người này là Kim thị và Lãnh Bằng Nguyệt lấy từ tên Kim Nhị này. Hắn ta và đám công tử phóng đãng hạ lưu dùng quen thủ đoạn trợ hứng này bảo sao lại to gan đến thế. . Nhưng những thứ này nàng không thể nói.
Mộ Dung Phong lại không chịu thôi, từng bước áp sát nàng, quanh thân tỏa ra lửa giận ngút trời: “Bản vương sao lại quên người là đại phu, dùng độc đã quen, hẳn phải biết ẩn tình của mùi hương này chứ?”
Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy không hiểu sao hắn lại giận dữ như vậy, nếu sự thật đã chứng minh lời nói của nàng thì sao hắn vẫn hùng hổ như chó điên thế?
“Ta biết thì đã sao, vương gia có gì phải châm chọc khiêu khích như thể ta làm chuyện ác độc tày trời vậy?
“Có hay không trong lòng người tự biết” Mộ Dung Phong cả giận, cánh mũi phập phồng, ngay tiếng thở cũng biết là đang tức: “Vốn bản vương chỉ cho rằng người kiêu căng bướng bỉnh, không ngờ được người lại độc ác đến mức ấy”
“Con mẹ nhà ngươi, ngươi bị chó cắn hay uống nhầm thuốc? Ta làm gi?”
Mộ Dung Phong túm lấy cổ tay nàng, sức lực như thể muốn bẻ gãy nó: “Ngươi dám làm mà không dám nhận sao? Dù gì Lãnh Bằng Nguyệt cũng là muội muội người mà người lại dùng thủ đoạn ấy với nàng ta. Sao trên đời lại có nữ nhân ác độc như ngươi chứ?” Lãnh Băng Cơ đau đến toát mồ hôi, không chút do dự đạp thẳng vào chân Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong không tránh né, bị đạp mà vẫn vững như bàn thạch, không chút nhúc nhích. Chẳng qua có hơi đau nên nhíu mày.
“Mẹ nhà ngươi, nói năng phải có bằng có chứng, ta hại Lãnh Bằng Nguyệt lúc nào? Có phải người đánh trận đến điên rồi không, mới thái bình hai ngày đã ngứa tay ngứa chân muốn gây sự đánh nhau với người khác hả ? Có bản lĩnh thì người gây sự với kẻ khác đi, sao cứ nhằm vào ta là cái kiểu gì? Kiếp trước ta đào mộ hay trộm xác ngươi cơ chứ? Xui tám. đời mới gặp phải người! Đừng ép ta ra tay giết chồng, đần độn như Phan Kim Liên cũng độc chết được Võ Đại Lang còn ta muốn lấy mạng người chỉ trong nháy mắt thôi. Vừa nãy đúng là ta mất não, ăn no rửng mỡ mới đi cứu người. Lẽ ra cứ mặc người ăn phân hay bị độc chết cho nhanh, ta thủ tiết cũng được, ít ra còn được thừa kế cái phủ Phong Vương của ngươi”