Chương 526: Tấm lòng lao tâm khổ tứ của lão gia tử
Trong hoàng cung.
Tiểu Vân Triệt vừa rời đi, không gian lại khôi phục vẻ tĩnh mạch vốn có.
Thái Hậu và Hoàng đế lão gia tử, mắt lớn liếc mắt nhỏ, trước một bàn bày la liệt nào là thức ngon vật lạ lại nhạt thếch chẳng mùi chẳng vị, không kìm được cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
Hoàng đế lão gia tử buông đôi đũa xuống, lòng đầy niềm tin: “Đợi thêm một chút nữa, Vân Triệt có lẽ sẽ trở về ngay, nhi thần sẽ ăn cùng với nó, mẫu hậu người hãy ăn trước đi.”
Thái hậu cầm đũa trên tay, khẽ gảy vài miếng, dường như cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Vân Triệt ở đây có mấy ngày, mỗi ngày mệt đến không kịp ngước đầu lên được, lại cứ thế mà ăn uống ngon miệng.
Thị vệ đi vào hồi bẩm: “Khởi bẩm Hoàng thượng, ban nãy Phong vương gia và Phong vương phi có ghé lại”
Hoàng để quay sang ngó thị vệ một cái: “Sau đó thì thế nào?”
"Sau đó thì lại đi luôn rồi ạ”
“Không để thằng bé lại ư?”
Thị vệ thành thành thực thực lắc đầu: “Không a”
“Lí nào là vậy kia chứ!”Lão gia tử trừng mắt rung râu tức giận: “Lãnh Băng Cơ này đúng là gan hùm mật gấu, vậy mà dám,... Vậy mà dám chọc tức trẫm!”.
Thị vệ ngập ngừng muốn nói lại thôi, trước cơn thịnh nộ của lão gia tử, y dồn hết dũng khí lắp bắp vài chữ: “Hơn nữa.”
“Hơn nữa cái gì?”.
“Hơn nữa Phong vương phi còn nói, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, về đến phủ phải trói lại đánh một trận ra trò, sau đấy thì phạt trong ba ngày không được ăn cơm. Dạy bảo đến khi thật ngoan mới đưa lại về bên người”
“Cái gì cơ?”.
Hoàng đế lão gia tử đột ngột nhảy dựng lên “Tạch”một tiếng rõ to: “Đứa trẻ còn nhỏ như thế, nữ nhân này cũng nỡ ra tay sao?”
Thái hậu giận dữ quăng mạnh đôi đũa trong tay, trong phút chốc đã mất hết khẩu vị, ngón tay run run chỉ thẳng vào mặt Hoàng đế.
“Không phải ai gia nói ngươi, đã ngần này tuổi đầu rồi mà y hệt như trẻ con vậy, ai đời vẫn di so đo với một vãn bối? Băng Cơ người ta cũng thuận theo ngươi, lại thêm biết nhận sai chịu tội, thấy được rồi thì thôi đi không phải xong chuyện rồi sao? Ngươi lại còn sai khóa chặt cửa không để hai đứa nó vào. Bây giờ thì hay rồi, bao nhiêu giận dữ đều trút hết lên người chắt của ta, ngươi vui lắm chứ gì?”
Hoàng để ngước đi ngoảnh lại ba vòng tại chỗ, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, lại ra lệnh cho thị vệ và tất cả hạ nhân đều lui xuống.
“Là giả bộ, nhất định đây là khổ nhục kế, cố ý bày ra cho trẫm xem mà thôi, trẫm tuyệt đối không thể mắc mưu”
“Giả cái gì mà giả, không phải Vân Triệt đã từng nói rồi à, Băng Cơ tính tình không tốt, mỗi lần đánh nó đều là đánh thật, thương đến đâu cũng phải dằn lòng lại mà đánh, vụt đến nỗi mông nở cả hoa, tan tác luôn cả cái chổi lông gà. Người nhìn người xem, giỏi lắm rồi nhỉ, bày ra hết trò này để được tích sự gì? Vốn dĩ đã không nên so bì thiệt hơn với một đứa trẻ. Thu ngọc tỷ nào phải chuyện nhỏ? Về đến vương phủ, Băng Cơ nó còn có thể hạ thủ lưu tình hay sao?”
Hoàng đế cũng xót ruột, ngẫm nghĩ lại đúng là cồn cào hết ruột gan. Không khỏi than nhẹ một tiếng: “Nhi thần lần này làm đến mức ấy, quả thực trong lòng đã tự có tính toán riêng. Cũng không phải nhất thời trút giận lên Băng Cơ”.
“Thế thì người từ tốn nói chuyện, thương lượng đàng hoàng tử tế không được hay sao, Băng Cơ cũng không phải đứa không hiểu lí lẽ, đâu cần phải căng thẳng đến mức ấy? Còn muốn trói Phong Nhi lên cột cờ, khiến cho Huệ phi chạy đến chỗ ta náo loạn, khóc lóc sướt mướt hồi lâu. Ta đến một câu cũng không nói được, đuối lý”
Hoàng đế trầm mặc, lại thở dài: “Băng Cơ là vương phi của Phong Nhi, mẫu thân của Vân Triệt, vai trò vô cùng quan trọng. Nhi thần không thể không nhọc lòng được”
Thái hậu hơi ngẩn người: “Ý của con là..”.
“Mắt nhìn của mẫu hậu vô cùng tốt, đứa nhỏ Băng Cơ này, bất kể bản tính hay phẩm hạnh, trẫm đều vừa lòng. Chưa được hoàn hảo phải là Phong, quá mức tận tình, một lòng si tình, lại thường ở lâu trong quân doanh, một mực ngay thẳng, không hiểu được sự gian trá lọc lừa nơi triều đình.
Suốt năm năm nay. Phong Nhi mất đi Băng Cơ, gần như vừa ngã đã không thể gượng dậy nổi. Giờ đây mất vừa tìm lại, tất nhiên sẽ sủng ái thêm gấp bội phần. Trẫm đây lo lắng Băng Cơ được sủng mà kiêu, hết mực làm khó làm dễ Phong Nhi. Vậy thì đứa trẻ này chắc chỉ biết ấm ức chịu thiệt, còn có thể làm khác được sao?”
“Băng Cơ nó không phải là người như vậy!”Thái hậu phân trần.
“Ngọc tỷ truyền quốc nó còn có thể tùy tiện đem về nhà, ai dám bảo cái gan ấy không đủ lớn? Nhìn khắp cả triều đình này, có ai dám? Nó ắt hẳn đoán chắc, trẫm không nỡ lòng trách phạt chúng nó, lại không bằng không có, tất không thể trị lỗi của nó. Phong Nhi thì mắt nhắm mắt mở để nó gây chuyện bát nháo.
Nhi thần phải áp chế nhuệ khí của nó, khiến nó hiểu được thái độ căn bản của người làm thế tử, học được có thành quả thì bên nhau dìu dỡ, có hy sinh thì cùng nhau cống hiến, phải nhẫn nhịn thì cùng nhau nhẫn nhịn, chứ không phải ngang ngạnh ương bướng ra sức đối chọi với phu quân của mình, khiến cho Phong Nhi coi nó như trung tâm, nhất nhất cúi đầu nghe theo nó. Được như thế, Phong Nhi mới có thể cáng đáng được trọng trách”
Thái hậu cẩn thận suy xét từng lời Hoàng đế, không kìm được mà khe khẽ gật đầu: “Lời của con cũng có lý, nữ nhân mà, phải tuân thủ tam cương ngũ thường. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Băng Cơ đúng thật có hơi ương bướng. Hai đứa nó còn trẻ, vẫn còn cần mài dũa nhiều. Hy vọng chúng có thể hiểu được nỗi lao tâm khổ tứ của con”.
Hoàng đế khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Chưa biết chừng Lãnh Bằng Cơ kia đang mắng thầm nhi thần trong bụng. Lần trước, ngay trước mặt Phong nhi mắng trẫm là lão già xấu xa, vừa vặn bị trẫm nghe thấy được. Lần này trẫm lại tính kế hai đứa chúng nó, nó chắc chắn sẽ thấy con không những bụng dạ hẹp hòi lại còn ác độc nhỏ mọn” .
“Vậy nếu hiện giờ ngọc tỷ đúng là bị Băng Cơ cầm đi thật, nếu ngày mai không đem trả lại cho con, ai gia xem con sẽ xoay sở thế nào?”
Hoàng đế khẽ chớp chớp mắt, chép chép miệng, quả thực có chút băn khoăn.
Nước không thể một ngày không vua, cũng như thế, mất đi ngọc tỷ, bản thân mình phải làm sao hiệu lệnh quần thần đây?
Chuyện này không nghiêm túc không được, dù sao lấy cắp ngọc tỷ cũng là tội chết, nếu bị bất kỳ ai trong đám quan văn kia biết được, ắt là sẽ chạy đến trước mặt ta nói huyên thuyên cám ràm không dứt, cắn chặt không buông đòi khép tội một nhà ba người.
Vừa muốn dạy bảo Lãnh Bằng Cơ, vừa muốn bao che cho mình, tốt khoe xấu che, không thể đem chuyện trong nhà phố ra cho người ngoài thấy được. Bản thân đã đào hố chỉ có thể tự mình lấp hố thôi.
Ngày hôm sau, Lãnh Băng Cơ quả thực không đem ngọc tỷ trả về.
Tuy là nói việc này như nước sôi bỏng tay, nhưng mà, nàng cũng chẳng ngại gạt sang một bên.
Mộ Dung Phong nảy ra chủ ý, bảo rằng tự mình sẽ len lén lẻn vào hoàng cung, dem ngọc tỷ trả về chỗ cũ, thần không biết quỷ không hay.
Như thế tất nhiên là không được, đừng quên, bày bố phòng bị trong cung cũng có một phần công lao của Mộ Dung Phong, nếu hắn làm được việc này, chẳng lẽ không đánh mà khai bố phòng có lỗ hổng? Lão gia tử sẽ cảm thấy không an toàn, nảy sinh ý nghi kị đề phòng với Mộ Dung Phong, bẻ gãy hết vây cánh của hắn.
Dù sao, ngọc tỷ cũng được cất giấu trong nhẫn không gian, không lo sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Càng chẳng sợ lão gia tử sẽ không bằng không có giáng tội mình.
Nàng sẽ chờ tới thời cơ thích hợp, lén lút trả về, làm cho lão gia tử bớt giận mà lượng thứ.
Nàng không nóng lòng, Hoàng đế lão gia tử lại hết đường xoay sở, ngó thấy hộp ngọc tỷ rỗng không trên long án, trong lòng liền phiền muộn, hoang mang.
Thị vệ ngoài ngự thư phòng đi vào bẩm báo: “Thẩm thế tử đã hồi kinh”
Tình hình nạn dịch ở Dự Châu nay đã được khống chế, bản thân cũng bổ nhiệm tân quan đi nhậm chức. Thẩm Phong Vân chắc hồi kinh là để báo cáo kết quả công vụ.
Nghe đâu lần này Thẩm Phong Vân cũng không may nhiễm phải ôn dịch, suýt chút thì mất mạng ở Dự Châu. Lão gia tử nghĩ thôi cũng thấy có chút lo sợ, đứa trẻ này ngộ nhỡ có bề gì, bản thân không phải đã có lỗi với lão quốc công luôn vì nước mà đánh Nam dẹp Bắc hay sao.
Đã đánh một đòn đau thì cũng nên dỗ bằng viên kẹo ngọt, ân uy cùng ra thì mới trọn đạo.
Nên ban cho đứa nhóc này cái gì đây nhỉ?
Lão gia tử nhướng mày, nảy ra một ý hay.
Người cao giọng phân phó thị vệ: “Tuyên Thẩm Phong Vân tiến cung, phải nhanh chóng. Còn nữa, truyền Lục Vụ công chúa cũng qua đây cho trẫm”.