Chương 541: Cùng nhau, có được không?
Phong Lôi Ngọc khiến cừu thiếu chủ có chút hoảng hốt: “Ngươi cảm thấy ta thích Lãnh Băng Cơ sao?”
Phượng Lôi Ngọc khẽ nâng cằm đánh giá hắn: “Thích, cũng không thích”
“Vì sao?”Cừu thiếu chủ có chút kinh ngạc.
“Lôi Ngọc cũng không biết nói sao, loại tình cảm mà người dành cho Vương phi nằm giữa thích và yêu. Công bằng mà nó, người luôn giam hãm tình cảm của bản thân nằm trong vị trí này, không tiến tới cũng không lùi bước. Lui một bước thì người không cam lòng buông tha mà tiến thêm một bước thì người lại mẫn cảm, sợ hãi bị từ chối, vì vậy mà mất đi.
Theo thời gian, người theo đuổi tình cảm của chính mình mà đem sự ái mộ trong lòng giam cầm lại. Thích ngày càng nhiều liền biến thành thân tình không thể dứt bỏ. Người hy vọng nàng có được hạnh phúc mà chẳng sợ bỏ mặc bản thân, để bản thân chịu ủy khuất chứ không phải ích kỷ giữ lấy.
Cho nên khi yêu mà có được thì người mới có thể tiêu sái xoay người buông tay. Mà phần tình cảm của các người mới có thể thật dài thật lâu”
Cừu thiếu chủ lần đầu tiên chân chính đánh giá tiểu nha đầu này, thực sự Lãnh Băng Cơ nói, nàng bé đã lớn rồi, có thể nói chuyện tình cảm rõ ràng như vậy, hơn nữa còn thanh lãnh trí tuệ.
Từ trước tới nay, bản thân hắn đều xem nàng bé như người vô hình.
“Ngươi làm sao mà biết, từ nơi nào nhìn ra vậy?”
Phượng Lôi Ngọc giọng như muỗi kêu, thì thào nói: “Cảm động lấy thôi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ta nói người là chủ tử của ta, ta luôn phải phỏng đoán tâm tư của người, làm như vậy thì mới làm người hài lòng được.”
Cừu thiếu chủ giơ tay xoa xoa đầu nàng, sợi tóc mềm và suôn mượt như lụa. Người ta nói người có mái tóc mượt thì tính tình cũng sẽ rất tốt, quả nhiên là như vậy. Hắn chưa từng thấy Phượng Lôi Ngọc tức giận bao giờ, chẳng sợ Tiểu Vân Triệt quậy phá như thế nào thì vẫn nuông chiều đứa nhỏ, mềm mại như bông vậy.
“Tiểu nha đầu nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng”
Phượng Lôi Ngọc nghiêng đầu và từ từ nở một nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào lại nhã nhặn.
Cừu thiếu chủ cười cười, cũng không nhắc lại mà xoay người đi.
Hôm nay, trong phòng tân hôn của Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong thì Băng Cơ nói với hắn rất nhiều chuyện và nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Băng Cơ có thể tìm lại hạnh phúc của bản thân, tìm được nơi chung thân, hắn vừa vui mừng vừa chua xót.
Từ nay về sau, vui buồn của nữ nhân này đã thuộc về người khác, không liên quan tới hắn nữa rồi.
Hắn thích Băng Cơ không hề ít hơn bất cứ người nào. Hắn hiểu rằng thích là thành toàn, là trả giá, là thoái nhượng. Không khiến Băng Cơ phải khó xử, không cho nàng áy náy tự trách, cho nên hắn phải giả vờ như là bản thân không sao cả.
Tới lúc phải rời đi rồi..
Lãnh Băng Cơ nói, mặc dù họ không phải người yêu hay vợ chồng nhưng vẫn là người nhà không thể tách rời.
Băng Cơ hy vọng hắn có thể dũng cảm bước ra khỏi nội tâm của bản thân, tìm lấy hạnh phúc thuộc về hắn. Có một số thứ cho dù là không có Mộ Dung Phong thì nàng cũng không có cách nào cho hắn.
Cho hắn thời gian, hắn cần chữa trị, cần đột phá, cần vứt bỏ. Có lẽ, hắn có thể thử.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh ban mai nhàn nhạt.
Cừu thiếu chủ đứng dậy, vác bao hành lý đơn giản ở trên lưng, nâng thanh trường kiểm lên, quay đầu nhìn lại bức tường Vương phủ, thở dài một hơi rồi mở cửa ra.
Có một người đang ngồi ở trước cửa, ôm chặt vai cuộn tròn người lại, có sương sớm đọng trên tóc, toàn thân ẩm ướt, cũng không biết ngồi ở đây bao lâu rồi.
Đối phương nghe được tiếng hắn mở cửa liền lập tức đứng dậy, đem hành lý ôm vào trong ngực, hơi ngượng ngùng cười cười với Cừu thiếu chủ, chớp chớp mắt mê mang như nai con: “Chủ tử”
Cừu thiếu chủ khẽ nhếch mày kiếm: “Không phải nói người ở lại sao?”
Cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, rút kiếm bước đi.
Tay áo bị người phía sau túm lại. Phượng Lôi Ngọc sợ hãi túm lấy hắn, năn nỉ nói: “Cùng nhau, có được... không?”
Dùng ngữ khí làm nũng của Tiểu Vân Triệt, mềm mại nhu mì, Cừu thiếu chủ hưu lạnh: “Gánh nặng”
Phượng Lôi Ngọc giơ tay qua đầu, lời thề son sắt: “Ta cam đoan sẽ không gây phiền toái ho chủ tử. Người nói đi thì ta đi, người nói dừng thì ta dừng, ta bưng nước rót trà cho người”
“Ta chưa có yếu ớt như vậy, cần người kề cận hầu hạ ta”
“Nhưng ta cứ thích hầu hạ chủ tử”
Cừu thiếu chủ không chút lưu tình giật ống tay áo trong tay nàng ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Phượng Lôi Ngọc ôm hành lý, chầm chậm đi theo phía sau hắn.
Sáng sớm trên ngã tư đường không có nhiều người đi lại, hai người một người trước một người sau, một người lững thững đi còn một người thở hồng hộc đuổi theo.
Cừu thiếu chủ rốt cuộc không kiên nhẫn mà xoay người: “Rốt cuộc người muốn như thế nào?”
Phượng Lôi Ngọc cũng dừng chân, cắn nhẹ môi dưới, mềm nhẹ nhu mì nói: “Ta đã chuẩn bị ngựa”
Cừu thiếu chủ hung dữ trừng mắt nhìn nàng, trừng một lúc lâu mới tức giận chế nhạo: “Vậy người còn ngốc nghếch đuổi theo ta làm gì? Ngựa đầu?”
Phượng Lôi Ngọc nhất thời nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền hiện ra, có chút ngượng ngùng: “Ừm”một tiếng giòn tan, che mặt bỏ chạy: “Ta đi dắt ngựa, chủ tử ngàn vạn lần hãy chờ ta."
Vì chạy quá nhanh mà dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Cừu thiếu chủ bất giác vươn tay đỡ nhưng lại lùi về, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn vốn dĩ muốn đánh lạc hướng nàng để dễ thoát thân nhưng đột nhiên hắn lại đổi chủ ý. Hắn không muốn nhìn tới vẻ mặt thất vọng, cô đơn của nàng khi quay trở về.
Hai người hai ngựa, khi cửa thành vừa mở ra liền lập tức rời khỏi Trường An.
Trong khu mộ của Lãnh gia, một cái bán được dựng tạm bằng lụa trắng.
Hai bà tử được phủ tướng quân phái tới vô cùng miễn cưỡng dùng nước ấm lau thân thể của Lãnh Bằng Nguyệt, tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp.
Hai bà tử một bụng bực tức, dùng sơ mướp chà mạnh lên da của Lãnh Băng Nguyệt rồi thay một bộ áo liệm mới cho nàng.
Tóc của Lãnh Bằng Nguyệt bị thắt thành một búi tròn như quả bóng, dùng lược thưa chải một lúc lâu cũng không chải được. Bà tử lấy cây kéo được giấu ở trong tay ra cắt bỏ tóc rối đi. Chính vì vậy mà tóc nàng so le không đều không thể một búi tóc đều suôn mượt.
Cài trang sức hồi môn lên mới miễn cưỡng che đậy được mái tóc khô xơ.
Bà tử nhìn có chút nóng mắt. Những thứ này đều là bạc trắng thật, vô cùng đáng giá, bây giờ lại chôn cùng nàng thì rất đáng tiếc.
Hai người nhìn trái phải không có người liền lặng lẽ giấu trang sức vào trong tay áo.
Hôm nay là ngày vui của phủ tướng quân, ở lại sảnh ăn trong phủ biết đâu còn có tiền thưởng. Ai lại muốn chạy ra nơi đây hầu hạ một người chết chứ?
Hơn nữa, người chết này lúc còn sống lại làm rất nhiều việc ác, người người phỉ nhổ. Bây giờ rơi vào kết cục này, nếu không phải là thiên kim của phủ tướng quân thì chỉ sợ bị chim tha đi cũng không có ai quan tâm.
Bản thân thu dọn cho nàng ta thì có chiếm chút tiện nghĩ cũng là bình thường thôi?
Một bà tử thấp giọng bực tức, bà tử bên cạnh lặng lẽ túm áo bà ta, ý bảo bà ta đừng lên tiếng.
Bà tử có chút gấp gáp: “Người túm ta làm gì? Lời ta nói đều là sự thật. Sớm biết hôm nay có kết cục như thế này còn chọc vào người ta làm gì. Người xem Vương gia với Vương phi ân ái biết bao nhiêu, như thần tiên quyến lữ, khiến người người hâm mộ. Nếu không phải nàng ta không biết tự lượng sức mình thì sao lại rơi vào kết cục này chứ? Trừng phạt đúng tội”
Ngón chân của bà tử hung hăng miết lên mặt của nàng ta.
Bà tử vừa nói chuyện kia đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu tựa như có một cái bóng, cuống quýt ngẩng đầu lên liền thấy Lãnh Thanh Kiêu đang đứng trước mặt bà ta.
Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc nhưng toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo lại khiến người khác không thể coi thường.