Chương 543: Mộ Dung Thái Địch
Mộ Dung Thái Địch quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lãnh Băng Cơ cũng nghi ngờ trong năm năm vị trí của mình bỏ trống, hắn thật sự giữ mình như ngọc sao? Kiềm chế không ôm gái đẹp, thật đúng là kỳ tích.
Nàng sâu kín nói: “Từ hôm nay trở đi, Phong vương phủ này của chúng ta cũng đừng gọi là Phong vương phủ nữa, đổi thành Lâm Lang Các đi. Nghe nói thành Thượng Kinh muốn bắt một bó lớn nữ nhân muốn ngủ với Vương gia chàng, hào phóng giúp đỡ, chủ nhân tiêu tiền như nước chắc chắn cũng không thiếu. Chỉ dựa vào sự chịu khó khổ luyện, tinh thần cần cù tận tụy này của Vương gia chàng, ta tin nhất định có thể biết cách hái ra tiền”
Mộ Dung Phong hơi nheo con người lại: “Ý tưởng này của nàng rất lớn mật, cũng rất khẳng khái”
“Một vốn bốn lời, ngồi một chỗ cũng có thể kiếm được tiền, ta treo một chuỗi chuông ở trên thắt lưng của chàng, chỉ cần mỗi ngày canh giữ ở dưới cửa sổ, nghe tiếng vang tính toán thu bạc cho các ngươi. Đương nhiên, thu nhập bao nhiêu sẽ chia sẻ cho chàng một chút bồi bổ thận. thể”
Mộ Dung Phong đưa khuôn mặt lại gần sát chỗ nàng, mang theo hơi thở nguy hiểm: “Tính toán này của nàng e là phải thất bại rồi. Tin tưởng hôm nay thành Thượng Kinh này, cũng không còn một nữ nhân nào dám có suy nghĩ không nên có đối với bản vương nữa đâu. Có điều, bản vương cảm thấy chủ ý này của nàng rất hay. Nếu không thì bây giờ chúng ta thử chút đi? Xem xem là chuông vàng nhanh hay là nàng tính nhanh”
Lãnh Băng Cơ lật người một cái, lăn vào trong giường, kéo chắn qua che ở trước người.
“Mộ Dung Phong! Chàng có sức mạnh thì dùng để chạy lên chiến trường đi, bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta thì xem là anh hùng hảo hán gì?”.
Mộ Dung Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chăm chỉ có thể bù đắp khuyết điểm, vi phu sợ nàng không hài lòng đối với biểu hiện của ta”
Chăm chỉ, có thể bù đắp khuyết điểm hay không không biết, nhưng chỉ cần có công mài sắt có ngày nên kim, câu nói này nghe nói là một câu tục ngữ nổi tiếng.
“Hài lòng, tương đối hài lòng” Lãnh Băng Cơ gật đầu như gà mổ thóc.
“Nàng đã hài lòng như vậy, thì một lát nữa xin phu nhân thưởng nhiều thêm mấy lượng tiền vất vả”.
“Không được!”Lãnh Bằng Cơ khóc không ra nước mắt: “Bạc của chàng, ta không cần nữa, trả lại cho chàng còn không được sao?”
“Không được, bản vương không phải là nam nhân ăn sạch sẽ rồi không chịu trách nhiệm”
Lãnh Băng Cơ ngồi dậy, mặt ủ mày chau: “Ai hiếm lạ chút tiền vốn riêng đó của chàng? Ta
thu khế ước cửa hàng là bởi vì có một số cửa hàng kinh doanh không tốt. Ta muốn tiến hành điều chỉnh kinh doanh đối với những cửa hàng kiếm được ít tiền lời hoặc là thua lỗ trong đó, thay đổi dự án kinh doanh hoặc là tư duy kinh doanh, không thể để mặc cho bọn chúng sống dở chết dở mà chẳng dòm ngó tới.
Đương nhiên, sau này thu nhập của những cửa hàng đó vẫn thuộc sở hữu của chàng, coi như là chi tiêu hàng ngày, ta sẽ không hỏi đến.
Con người của Mộ Dung Phong lóe lên: “Phu nhân quả nhiên là hiền lành, vậy sau này vi phu sẽ bớt ăn tiết kiệm chi tiêu, tích góp nhiều chẳng phải lại có vốn để ngủ với nàng rồi sao?”
Đều nói ba câu không rời sở trường, Lãnh Băng Cơ phát hiện Mộ Dung Thái Địch này là ba câu không rời khỏi giường.
Nàng bất đắc dĩ vô trán một cái: “Ta đang đứng đắn nghiêm chỉnh bàn bạc việc kinh doanh với chàng đấy” .
Trong con người của Mộ Dung Phong mang theo ý trêu ghẹo: “Nàng biết làm kinh doanh ư?”
Nói đùa à, ngày khác tổ chức họp hội đồng quản trị, lúc báo cáo lợi nhuận hàng năm, kéo vị Phong vương gia võ công cao cường này lên làm nhân viên vận chuyển tiền mặt, nhân tiện vung tiền như rác bao nuôi hắn suốt nửa đời sau, không biết, kế hoạch này có thể thực hiện được không? Liệu trong nháy mắt hắn có thẹn quá hóa giận, khởi nghĩa vũ trang, tạo phản với mình không nhỉ?
Lãnh Băng Cơ con chưa mở miệng, Nhi Nhi ở bên ngoài đã bẩm báo, quản sự quý phủ cầu kiến.
Mộ Dung Phong nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lãnh Băng Cơ một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Quản sự bẩm báo tin tức Cừu thiếu chủ đã rời khỏi Thường Kinh, và tin tức về cái chết của Lãnh Băng Nguyệt.
Mộ Dung Phong phất phất tay, lạnh lùng nói: “Chôn rồi, thì không có liên quan gì đến Phong vương phủ nữa”
Lãnh Băng Cơ yên lặng, trong lòng không có tư vị gì. Nàng không ngờ tới, Lãnh Bằng Nguyệt lại có thể dứt khoát lựa chọn tự sát như thế. Nàng ta là hoàn toàn nản lòng thoái chí, hay là để làm cho ngày đại hôn của mình và Mộ Dung Phong ngột ngạt?
Tuy nói Lãnh Băng Nguyệt bị trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng nghe nói tin tức này, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút nặng trĩu.
Không chỉ là Lãnh Bằng Nguyệt, kể cả Cẩm Ngu, thật ra những thiếu nữ này vốn dĩ đều không rành thế sự, chỉ bởi Vì yêu mà không có được nên tâm lý trở nên vặn vẹo, thôi thúc và đầy nhanh các nàng ấy, để có được tình yêu trong lòng, lựa chọn không từ một thủ đoạn nào.
Mặc dù nói cảnh ngộ và giáo dưỡng gia đình của mỗi người các nàng ấy cùng các loại yếu tố bên ngoài khác đều có quan hệ rất lớn, nhưng truy tìm nguồn gốc vẫn là loại chế độ phong kiến biến thái này thúc đẩy các nàng ấy, không thể không tranh thủ vì tương lai và chốn trở về của chính mình.
Nữ tử không thể tự chủ và độc lập, chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân mà sống. Đã định trước rồi, các nữ nhân ở nơi kín cổng cao tường để sinh tồn, để có thể sống càng thêm đặc sắc
hơn, thì nhất định phải tranh thủ cho bản thân. Yêu mà không có được thì dùng những cách mới để giải quyết vấn đề.
Lãnh Băng Cơ không trở về tướng phủ để đưa tang cho Lãnh Băng Nguyệt. Dù sao giữa hai người luôn như nước với lửa mọi người đều đã biết rồi, cần gì phải trở về, để cho người ta nói là làm bộ làm tịch chứ?
Hơn nữa, nàng cũng cần phải đi làm một cuộc kiểm tra toàn diện và cẩn thận cho tên ma ốm, lập ra một loạt các phương án điều trị. Đợi đến khi sứ thần Nam chiếu vào kinh, nàng và Lãnh tướng cũng dễ làm việc có chủ đích, theo lý để tranh luận.
Nếu như không nắm chắc chữa khỏi bệnh của Na Dạ Bạch, tất cả đều là lời nói suông.
Sau khi tên ma ốm vào kinh, vẫn nhận được ưu đãi. Tuy rằng nói là giam lỏng, hạn chế một phần tự do của hắn ta, nhưng ở trong trạm dịch, hắn ta vẫn được ăn sung mặc sướng, được cố gắng thỏa mãn các loại nhu cầu cuộc sống vô cùng kỳ quặc của hắn ta.
Chỉ có, mỹ nhân là không có.
Lãnh Băng Cơ xách theo hòm thuốc, đi đến trạm dịch, thuận miệng hỏi thăm ăn uống và tình trạng thân thể của Na Dạ Bạch gần đây.
Người ở trạm dịch rất khoa trương mà kinh ngạc: “Lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân khó hầu hạ như vậy. Đừng nói là ăn ở đi lại, ngay cả cái nhà xí, tật xấu cũng không phải là nhiều bình thường. Hôm nay hắn ta lại giày vò, thế nào cũng phải bắt chúng ta dựng cho hắn ta một cái giá gỗ cao thơm mát, làm như nhà xí để dùng. Yêu cầu phía dưới rải than tro, trên than tro còn phải lót một tầng lông ngỗng trắng tinh. Trong nhà xí, lông ngỗng bay lên mới có thể che đậy vật dơi bẩn, tránh cho nhìn thấy sẽ buồn nôn. Ngay cả hoàng thượng sợ là cũng không chú trọng như vậy đâu”
Lãnh Băng Cơ cũng chỉ mỉm cười ứng phó một tiếng, ít thấy thì lạ nhiều. Hôm nay tên ma ốm này đã là tù nhân rồi, lại vẫn còn chú trọng bề ngoài như thế.
Lãnh Bằng Cơ xách hòm thuốc đi vào. Na Dạ Bạch đang dựa trên tháp mỹ nhân mềm mại, nghe thấy tiếng bước chân của nàng lập tức nâng mí mắt lên, liếc nhìn hòm thuốc trong tay nàng một cái: “Xem ra, nàng đã đồng ý chữa bệnh cho ta rồi”
Lãnh Bằng Cơ dừng lại ở chỗ cách hắn ta một trường, do dự không tiến lên: “Nam Chiếu dùng sức mạnh của quốc gia để đổi lấy tính mạng của ngươi”
Na Dạ Bạch cũng không mảy may kinh ngạc: “Nàng có biện pháp sao?”
Lãnh Bằng Cơ lặng lẽ mở khóa nhẫn không gian, tiến hành kiểm tra các hạng mục cần thiết cho hắn ta, cân nhắc một lát, chần chừ nói: “Chỉ dựa vào năng lực cá nhân có hạn của ta thì không có chút nắm chắc nào. Nhưng ta có thể mượn đạo thuật, ngươi dám thử không?”
“Đạo thuật?"Na Dạ Bạch có phần sửng sốt: “Ta biết nàng từng học qua thuật y cổ, nhưng từ trước đến nay không biết nàng lại còn biết đạo thuật?”
“Hiểu biết lơ mơ thôi, có điều Trường An của chúng ta có cao nhân, có thể giúp người mượn thọ, để người tiếp tục tính mạng. Điều kiện tiên quyết là sau này ngươi không thể tiếp tục làm hại tính mạng của người vô tội nữa. Nếu không, thọ mệnh mượn cho người sẽ bị giảm dần. Tự ngươi suy xét có muốn chấp nhận hay không?”
Na Dạ Bạch nhìn chằm chằm nàng: “Nàng cảm thấy ta sẽ tin tưởng chuyện hoang đường như vậy sao?”
“Nếu ngươi không tin, lúc trước cần gì phải để cho Na Trát Nhất Nặc nghìn dặm xa xôi chạy tới chỗ thánh nữ để học vụ thuật? Vụ thuật và đạo thuật vốn là cùng nguồn gốc, uyên bác thâm thúy, lẽ nào lại để cho người Nam Chiều các ngươi có thể hiểu được sao?”