Mục lục
Vương phi ngày ngày đòi hưu phu (full) – Lãnh Băng Cơ – Mộ Dung Phong – Truyện tác giả: A Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 587: Có người giả thần giả quỷ 

Tâm tư của Lãnh Băng Cơ cũng trỗi dậy, Sở Nhược Hề đang mang thai giai đoạn đầu, may mắn cơ thể chắc khỏe, lại là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn. Nếu không, bị té như vậy, khẳng định chắc chắn, nếu đổi là một người yếu ớt, sợ rằng thực sự sẽ có chuyện lớn rồi. 

Sở Nhược Hề nghĩ lại vẫn sợ, còn tức giận bất bình: "Ta còn đang mang thai, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cũng không dám quá để tâm mà trêu đùa kẻ trộm. Nếu không, chỉ bằng thân thủ của ta, tiểu tặc kia tuyệt đối trốn không thoát, bị ta bắt được tận tay” 

Lãnh Thanh Hạc nhìn kiều thê của mình, vẻ mặt không biết làm sao, đành phải sủng nịnh: "Đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, bảo nàng chú ý cẩn thận, nàng thì ngược lại, ỷ vào mình mạnh, chạy đi bắt trộm, làm chúng ta sợ chết khiếp rồi”. 

Sở Nhược Hề lè lưỡi, nhỏ giọng lầu bầu: "Thiếp như thế này là không phục? Giả thần giả quỷ, khiến người trong phủ lòng đầy sợ hãi, phụ thân vậy mà còn tin tưởng, còn mời người ta vào phủ làm phép. Thiếp, cũng không tin mấy cái tà đạo này, nhất định phải bắt được cái người này, khiến cho đám đại gia hỏa nhìn xem, xem rốt cuộc hắn có âm mưu mưu đồ gì?" 

"Vậy nàng chỉ cần bảo ma ma cử canh giữ ở bên ngoài cửa là được rồi, hoặc sai người hầu lặng lẽ bày mai phục, không nên tự mình mạo hiểm?" 

"Người này nhất định là người trong phủ, nếu chỉ cần có biến động nhỏ sẽ không xuất hiện nữa thì làm sao bây giờ?" 

Lãnh Thanh Hạc hừ nhẹ một tiếng, mặt câu có: "Bây nào.” 

Sở Nhược Hề thấy Lãnh Băng Cơ không chú ý, trộm kéo góc áo của Lãnh Thanh Hạc lắc lắc, tựa như tiểu conuong làm nũng. 

Lãnh Thanh Hạc tức giận liếc nàng một cái, khóe môi hơi hơi cười một chút. Lãnh Băng Cơ bên cạnh, cảm giác chính mình ăn cẩu lương ăn đến nọ rồi, thật khó chịu. 

"Không có việc gì là tốt rồi, về sau chú ý chút là được. Tạm thời mấy ngày nay, chú ý nằm trên giường tĩnh dưỡng, không được đi lại khắp nơi. Về phần phụ thân, ngài muốn làm như nào thì để ngài làm, để ngài mua chút an tâm” 

Sở Nhược Hề "Ác”một tiếng, cong môi. "Chẳng lẽ các ngươi đều không tò mò, đến tột cùng là ai đang phá rối sao?" 

Lãnh Thanh Hạc "Hừ” một tiếng, đối với Lãnh Băng Cơ nói: "Muội nhìn đi, chúng ta nhắc nhở liên tục, nàng ấy cũng không chịu an phận. Ta phải sai người đem giày của nàng ấy giấu đi, xem nàng ấy như thế nào có thể xuống giường được” 

Cúi người cầm chiếc giày gấm ở dưới gầm giường, làm bộ muốn quăng đi. 

Sở Nhược Hồ vội túm chặt tay hắn, cướp lại giày: "Khiến Băng Cơ chế cười rồi, thiếp không xuống giường là được, cũng không đáng phải giấu giày của thiếp đi?" 

Lãnh Thanh Hạc cũng không dám cùng nàng giành giật, vội vàng thả tay, sau đó nghi hoặc cúi đầu, chà xát qua lại đầu ngón tay của mình, vẻ mặt chăm chú: "Để ta xem giày của nàng” 

"Một đôi giày xấu, có gì hay mà xem chứ?" "Đế giày dính cái gì vậy?" 

Sở Nhược Hồ đã muốn tùy tay đem giày thêu để tại dưới giường, Lãnh Thanh Hạc lại nhặt lên, hai mắt nhìn đi nhìn lại, khẳng định nói: "Là dầu, trên đế giày của nàng có một lớp dầu. Không phải không cho nàng đến phòng bếp sao? Mặt đất ở đó rất trơn” 

Sở Nhược Hà lắc đầu: "Hai ngày nay thiếp chưa hề đến phòng bếp?" 

Lãnh Thanh Hạc cùng Lãnh Băng Cơ nhìn nhau liếc mắt một cái, sắc mặt cũng không được tốt. 

Giả như vết dầu này không phải là do Sở Nhược Hồ vô tình cọ vào, có lẽ nào là có người cố ý động tay động chân sao? Khó trách Sở Nhược Hề trong lúc vội vàng lao ra khỏi phòng, thì bị trượt chân ngã trên mặt đất. 

Như vậy, động cơ của người giả thần giả quỷ này, càng khiến người khác phải sợ hãi rồi. Chính là muốn nhắm đến đứa con trong bụng của Sở Nhược Hồ! 

Sở Nhược Hề nếu tin vào ma quỷ, nhất định sẽ bị dọa sợ tới mức kinh hồn bạt vía, như vậy đối với đứa nhỏ trong bụng cũng không tốt, cũng dễ bị sẩy thai. 

Mà dựa theo tính tình của Sở Nhược Hồ trời không sợ, đất không sợ, nàng chắc chắn có khả năng cao hơn, rằng trong đêm hôm khuya khoắt nếu có chuyện gì, Sở Nhược Hề không phải sẽ sốt ruột, tự mình chạy ra đi thăm dò xem đến tột cùng có việc gì sao? 

Nếu như chỉ cần động tay chân lên đế giày của nàng, hoặc trên mặt đất, đêm tối đèn lửa đều tắt, khi chạy bị ngã xuống khó tránh khỏi! 

Sự tình đại khái chính là như Sở Nhược Hồ đoản, chính là có người mượn đề tài để nói chuyện của mình, giá thần giả quỷ, muốn dựa vào cái chết của Lãnh Băng Nguyệt để gây chuyện. 

Chính là, có ai mà thâm thù đại hận như vậy, mà có thể xuống tay với cả đứa trẻ nhỏ vô tội? 

Tướng phủ hiện tại người lớn đơn thuần, chủ tử cũng chỉ có Lãnh tướng, phu thê hai người Lãnh Thừa Hạc, Tiết di nương, Lãnh Thanh Kiểu cùng Lãnh Thanh Hóa. 

Quan hệ giữa Tiết di nương cùng Sở Nhược Hề không có xung đột lợi ích gì, hơn nữa, về sau dưỡng già, cũng là phải dựa vào phu thể Lãnh Thanh Hạc, sau lưng có thể có chút oán giận, nhưng là, bà muốn nịnh bợ còn không được, làm cớ gì mà phải dùng chiều hiểm độc, sau lưng hại người. Phá đi những ngày tươi đẹp về sau của mình sao? 

Thanh Hóa cùng Thanh Kiêu hai người còn nhỏ, làm sao có thể có tâm địa độc ác như vậy? 

Người hầu trong phủ có người dám to gan làm loạn sao? 

Lãnh Thanh Hạc cùng Lãnh Băng Cơ hai người không nói gì, trong lòng đã muốn đem mọi người trong phủ từ trên xuống dưới tất cả đều điểm qua một lượt. 

Huống chi, canh phòng của phủ cũng không lơi lỏng, hơn nữa Sở Nhược Hề có võ công, nửa đêm gõ cửa, chính là vô cùng liều mạng, không sợ bị phát hiện ra sao? Ma ma vài lần đi ra ngoài xem xét đều không có phát hiện khác thường, này là cần thân thủ thật cao? 

Chuyện này đúng là vô cùng kì quặc. 

Sở Nhược Hà cũng đã bắt được sơ hở: "Chàng xem, thiếp đã nói rồi, làm sao có quỷ quỷ thần thần? Này rõ ràng chính là có người cố làm ra vẻ huyền bí. Trong phủ cần tăng mạnh tuần tra. Bảo ca ca của muội tìm thêm mấy hộ viện có bản lĩnh, hộ viện phủ của chúng ta đều thực sự vô dụng” 

Lãnh Thanh Hạc kỳ thật cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh, người này có thể đến vô ảnh, đi vô tung (không để lại dấu vết), ít nhiều chính là giả thần giả quỷ, nếu là trực tiếp xuống tay với Sở Nhược Hề, thế chẳng phải nguy hiểm sao? 

Lãnh Thanh Học lập tức đứng dậy: "Ta đi an bài chuyện này, nàng yên tâm an dưỡng" 

Mở cửa một cước bước ra ngoài, bởi vì đi vội vàng, không có chú ý dưới chân, thiếu chút nữa dẫm lên cái đuôi của con mèo báo.. 

Con mèo báo bị hoảng sợ: “Vèo”một tiếng bỏ chạy, còn từ xa nhìn lại, lưu luyến. 

Lãnh Thừa Hạc không vui dặn bảo ma ma trong phủ: "Như thế nào có thể để con mèo báo này canh giữ ở cửa? Nếu vừa mới đi ra không phải ta, mà là Thiếu phu nhân thì làm sao bây giờ? Bị dọa sợ một hồi, té ngã xuống thì làm sao đây? 

Hai ma ma cuống quít tiến lên thỉnh tội: "Vừa mới đuổi đi hai lần rồi, không biết làm sao vừa không chú ý lại lén lút chạy trở về, ngày xưa rất nhát gan, hiếm khi xuất hiện trước mặt người” 

Sở Nhược Hề mím mím môi: "Xem huynh của muối kìa, lại quá là cẩn thận rồi. Ta cũng không phải lão bà đi đứng bất tiện, sao có thể thường xuyên bị té ngã chứ?" 

Lãnh Băng Cơ cảm thấy chua xót ê ẩm, ngẫm lại chính mình lúc trước có thai, trải qua những ngày nước sôi lửa bỏng như thế nào. Mặc dù là về sau Mộ Dung Phong thừa nhận đứa con trong bụng là của chính mình rồi, trong lòng nàng như cũ vẫn cảm thấy khó chịu, không có chút thoải mái. 

Sở Nhược Hề mới là đúng là nữ chính được sủng ái, ở nhà phụ mẫu và ca ca sủng, xuất giá tướng công sủng. Thực sự khiến người khác ngưỡng mộ đến chết rồi. 

Lãnh Băng Cơ hừ hừ: "Được tiện nghi còn khoe mẽ, lần sau hai người các ngươi ân ái với nhau, nhớ nhắc muội một tiếng, muội sẽ tránh đi”. 

Đang nói chuyện, con mèo báo hoa lại thăm dò về phía cửa, ma ma cầm cây chổi trong tay, xông ra đuổi đuổi: "Thật giống như nhìn thấy thức ăn, làm thế nào cũng không đuổi đi được?" 

Lãnh Băng Cơ trầm mặc, sau đó trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ, đứng dậy đi đến trước cửa, từ trên nhìn xuống dưới đất xem xét. 

Sở Nhược Hề căng cổ ra nhìn: "Ngài nhìn cái gì vậy?" 

Lãnh Băng Cơ vươn tay chỉ về phía chiếc khăn được gói lại, đi từ từ về khe hở ở trên cánh cửa trạm hoa, sau đó đem chiếc khăn đặt lên mũi ngửi ngửi, độc thoại: "Thì ra là thế, khó trách”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK