Chương 274: Khua môi múa mép sau lưng
Chóp mũi Cẩm Ngu hừ lạnh một tiếng: Cao nhân cái gì? Ta từ lâu đã hiểu rõ triệt để về ả ta với mấy kẻ bề dưới, ai cũng chẳng hiểu về mấy thứ vu thuật này, hoặc là do mạng sống của ả ta mạnh mẽ, nếu không thì thuật pháp của bà chính là thứ dối trá"
Linh Bà cũng không cãi cọ, chỉ là nhíu mày trầm tự: "Hay là, thực sự thì sinh thần bát tự có vấn đề? Sinh thần bát tự của Lãnh Băng Cơ không chuẩn?" .
"Sinh thần bát tự này là nhà họ Lãnh báo lên lúc hoàng thượng bạn hôn, hẳn bọn họ không dám nói dối khi quân đi?"
"Nhưng tóc này, lão nô chắc chắn là của Vương phi nương nương, sao lại cũng không có hiệu quả?".
"Được rồi, bà không phải lăn lộn nữa, làm nhiều chuyện sau lưng biểu ca ta như vậy, ngộ nhỡi bị phát hiện, trộm gà không được còn mất nắm chóc, cho dù Lãnh Băng Cơ bình an vô sự, ta vẫn phải chịu tội giống như vậy?”
“Ta đã nói ta sẽ bảo vệ bà, không để bà bị người trong giáo đuổi giết, để bà an hưởng tuổi già, thì nhất định sẽ làm được, bây giờ bà cứ yên tâm mà chữa trị cho mắt của ta đi. Chuyện khác gì cũng không cần nghĩ nữa"
Ánh mắt dại ra của Linh bà giật giật: “Quận chúa cứ yên tâm ạ, lão nô đảm bảo đảm, nhiều nhất nửa tháng nữa, mắt của quận chúa sẽ hồi phục như cũ, lập tức thấy được ngay”
Lúc này Cẩm Ngu mới hài lòng gật đầu: “Nay mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông nữa thôi, ta sẽ đợi kì hạn một tháng, nếu biểu ca cam tâm tình nguyện cưới ta vào phủ chỉ vì Lãnh Băng Cơ thì cũng thôi vậy. Nếu huynh ấy thật sự nhẫn tâm như vậy, không nể tình tình cảm giữa chúng ta, hừ... huynh ấy tuyệt đối cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta!” Hãy ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Gương mặt nàng ta đầy vẻ dữ tợn, trông khác một trời một vực với vẻ đáng yêu thường ngày.
Chớp mắt một cái, đã tới ngày vui đầy tháng của tiểu quận chúa Tinh Vân trong phủ Duệ Vương.
Tuy đứa bé này bị sinh non mấy ngày, nhưng sau đó được chăm sóc rất tốt, như trân châu tròn ngọc sáng, khiến người ta vô cùng yêu thích. Duệ Vương cũng không định tổ chức quá lớn, cũng chỉ gửi thiệp mời cho mấy phủ tương đối thân quen.
Cẩm Ngu cũng trong danh sách được mời.
Món quà mừng đầy tháng mà Lãnh Băng Cơ chuẩn bị cực kì khác biệt, tự tay thiết kế, mời thợ điêu khắc ngọc về làm một bộ chuông, tạo hình cực kì khác lạ, đều là tạo hình rất được trẻ con yêu thích, treo ở trên môi, loáng cái liền kêu leng keng vang vọng, đủ loại màu sắc, thu hút ánh mắt của trẻ nhỏ, cầm trong tay, lại vừa trơn trượt dễ nắm.
Nàng không thiên vị, cũng chuẩn bị quà cho đại quận chúa, là lệnh cho tú nướng dùng da lông thỏ tốt nhất may một con thỏ bông lớn, tiểu cô nương đáng yêu ôm không rời tay, thích tới mức ôm lấy cổ Lãnh Băng Cơ, thơm một cái lên mặt nàng.
Trái tim Lãnh Băng Cơ đều mềm nhũn cả rồi, cực kì hy vọng cục tròn trong bụng mình cũng là một em bé đáng yêu như vậy, tri kỷ như áo bông nhỏ ấm áp, như vậy, nỗi lo duy nhất về sau của bản thân không còn rồi. Dù gì, đứa nhỏ này vừa ra đời, đã chính là hoàng trưởng tôn muôn người chú ý, đừng nói lo nghĩ tới thân phận của nó, sự an toàn này đều khiến người ta lo lắng mà.
Duệ Vương phi nhìn Cẩm Ngu ở phía xa, thấp giọng nói với Lãnh Băng Cơ: “Hôm nay, ta đặc biệt mời quận chúa Cẩm Ngu tới, một lát nữa, xem ta làm sao thu phục nàng ta, nhất định sẽ hả giận thay người”
Lãnh Băng Cơ vội vã xua tay: “Thà đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội tiểu nhân, vương phi không đắc nổi tội với nàng ta và Huệ phi nương nương đâu?
“Ta sợ cái gì? Một người sa cơ lỡ vận như nàng ta, còn có thể làm gì ta chứ?
Duệ vương phi xem thường hừ nhẹ: “Là bởi không ưa bộ dạng này của nàng ta. Ở yến tiệc trung thu lần trước, ta nghe Lục Vụ nói, bản thân nàng ta không muốn vào cung tham gia yến tiệc, nhưng lại phải Linh bà vào cung, tặng bánh trung thu nàng ta tự tay làm để tặng cho Huệ phi nương nương để giả vờ đáng thương.
Ngươi nói xem, loại ngày lễ này, chỉ có một mục nàng ta đơn độc, Huệ phi nương nương có thể không nghi ngờ ngươi khắt khe với nàng ta sao? Có sự chọc ngoáy của cái thứ này, mối quan hệ của Huệ phi nương nương với người có thể hòa hảo mới lạ”
“Ở đêm có yến tiệc trung thu, Linh bà tiến cung?” Lãnh Băng Cơ nghi hoặc hỏi.
“Thế nào? Ngươi không biết à? Ngày đó ta cũng không đi, cũng là sau này nghe Lục Vụ nói. fiNgười cùng Phong vương gia chân trước vào cung, chân sau Linh bà đã theo sau rồi.”
Đó là khoảng thời gian khi yến tiệc chưa bắt đầu, còn mình thì bị con vẹt tập kích!
Cẩm Ngu từ trước tới giờ chưa từng bỏ qua bất kì cơ hội nào để gặp gỡ với Mộ Dung Phong, hôm đó lại chủ động nhắc muốn ở lại Vương phủ, lại thêm việc Linh bà lén vào cung, còn cố ý. tránh sự kiểm tra của Mộ Dung Phong, chỉ sợ không phải là sự xích mích đơn giản như vậy.
Nàng cực kỳ nghiêm túc nói: “Vương phi nghe ta đi, Cẩm Ngu da mặt dày, cho dù là nói nàng ta hai câu trước mặt mọi người, cũng là không gây đau không gây ngứa. Sau đó sẽ bị nàng ta ghi hận, sau lưng còn không biết sẽ có âm mưu gì. Ý tốt của Vương phi ta xin nhận, nhưng ngày tốt lành như hôm nay, đừng bởi vì nàng ta mà khó chịu trong lòng”.
Cẩm Ngu thuộc loại người nham hiểm, không thể để Duệ Vương phi bị cuốn vào trận thị phi này của mình được.
Duệ Vương phi có hơi hổ thẹn: “Thực lòng mà nói, tính cách của ta thế nào thì ngươi cũng hiểu. Lúc mới đầu, nghe những lời nói bóng gió kia, lại cảm thấy người không thuận mắt. Ở trước mắt mấy tỷ muội, cũng không ít lần chê bai người. Cho nên, trong lòng không biết là tư vị gì, lại ngại không xin lỗi người. Liền nghĩ muốn giúp người làm chút gì đó” Hãy ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Lãnh Băng Cơ nở nụ cười, đây chính là tính cách dứt khoát, lanh lẹ của Duệ Vương phi, có một nói một có hai nói hai. Ngoại trừ xuất thân con nhà thái sư, bị giáo dục tới mức cổ hủ, chứ không có tật xấu gì!
Giao thiệp với loại người này, mới thoải mái.
Một lát sau, một đám nữ quyến khá thân thiết lần lượt vào cổng. Như Ý tiến vào trong, vừa thấy Lãnh Băng Cơ liền u ám cả mặt mày, nói cạnh nói khóe mà chê cười.
Lãnh Băng Cơ lúc đó không hề tức giận, đợi nàng ra khỏi phòng của Duệ vương phi, lúc này mới tiến đến.
Nàng muốn tìm Như Ý nói chuyện đàng hoàng.
Giữa hai người, thực ra cũng không có hận thù gì lớn, nhưng Như Ý cứ luôn bướng bỉnh, điều này khiến nàng rất đau đầu.
Đối với loại người não ngắn mà khó chơi thế này, Lãnh Băng Cơ chỉ có biện pháp trừng trị, không đáng chủ động để nhận sự mất mặt, nên hạ giọng như bình thường. Nhưng dù gì nàng ta cũng là muội muội của Mộ Dung Phong, không muốn để Mộ Dung Phong ở giữa khó xử.
Lại nói, trong vấn đề giữa hai người, thái độ hoàng hậu luôn rất rõ ràng, vì vậy nghiêm khắc răn dạy và trách phạt Như Ý, cũng coi như là nể mặt mình.
Cho nên, nàng muốn mở nút thắt này ra với Như Ý. Nếu nàng ta vẫn cứ ngu ngốc như vậy, vậy thì không thể trách mình rồi, nhất định phải dạy dỗ nàng ta một trận ra trò.
Như Ý không có để ý nàng đi theo sau lưng, tự mình đi ở đằng trước, đột nhiên liền đổi hướng, nhanh chóng trốn vào sau cột ở hành làng/
Lãnh Băng Cơ nghe thấy đằng trước có người đang cười nói đi lại đây, giọng nói trào phúng đầy trắng trợn không chút kiêng dè.
“Nghe nói lúc đó Như Ý tức xanh cả mặt, cũng không để ý đến dáng vẻ của công chúa, trực tiếp tiến lên phía trước, cào loạn lên mặt của kỹ nam kia. Kết quả, tam công tử nhà họ Kim chẳng những không giúp nàng ta, còn bảo vệ kỹ nam kia, bỏ qua nàng ta”.
“Ha, lúc nào cũng kiêu ngạo, lựa đi chọn lại ở trong đám con cháu thế gia, thế mà lại chọn được một người trượng phu tài giỏi hiền lành, còn ở trước mặt chúng ta giả vờ thân thiết. Nếu không phải Nhị tiểu thư nhà họ Lãnh hôm đó tức tới mức buộc miệng nói ra, chúng ta còn không biết đâu. Nam nhận nhà ngươi là đoạn tụ, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm, ngược lại còn không bằng gả cho đại công tử nhà tướng phủ làm góa phụ đây”.
“Ta nghe nói á, thân thể đại công tử tướng phủ người ta khỏe hơn rồi, chỉ là từ chối không muốn làm phò mã, cho nên nàng ta mới thấy người nhà họ Lãnh không thuận mắt”
“Nàng ta điêu ngoa như thế, ai muốn lấy chứ?”
Hai người rẽ qua chân tường, liền bắt gặp Lãnh Băng Cơ không trốn không tránh.