Chương 569: Lời khó nói
Kim Vũ đi vào trong, không liếc mắt, cúi đầu rũ mí mắt, hướng về phía Như Ý hành lễ: “Bái kiến công chúa điện hạ”
Giọng điệu mười phần lãnh đạm. Như Ý bạn ngồi xuống, để cho hắn ta ngồi xuống gần lò hương.
Hương thơm lượn lờ, mùi hương thanh nhã, vốn không hề khiến cho người ta mâu thuẫn, Kim Vũ bởi vì tác dụng của hương an thần, mà tinh thần dần dần buông lỏng. Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ nhìn Như Ý lấy một cái.
Như Ý cố ý tán gẫu vài câu, mới nói: “Hôm nay ngẫu nhiên tìm được một món bảo bối, nghe nói giá trị không nhỏ, nên đặc biệt mài phò mã đến phân biệt thật giả”
Như Ý xoay mặt liếc mắt nhìn Na Trát Nhất Nặc đang đứng bên cạnh, trong tay Na Trát Nhất Nặc cầm một sợi dây thừng đỏ buộc miếng ngọc hình giọt nước, cúi đầu đi tới trước mặt Kim Vũ, khởi động mặt dây chuyền, lắc qua lắc lại như con lắc trước mắt hắn ta.
Kim Vũ nhìn chằm chằm miếng ngọc, dần dần bị thôi miên, mí mắt nặng trịch, trợn trừng trừng, thoạt nhìn thần trí có chút không rõ ràng.
Na Trát Nhất Nặc quay mặt lại: “Công chúa muốn hỏi gì, có thể hỏi rồi”
Như Ý có chút ngạc nhiên, nhưng lại tận mắt nhìn thấy, Na Trát Nhất Nặc vẫn chưa động tay động chân gì trên người Kim Vũ, nghĩ là có lẽ không sao.
Nàng ta do dự: “Điều ta muốn biết nhất là, tại sao hắn ta không thích nữ nhân”
Na Trát Nhất Nặc lên tiếng, giọng điệu cực kỳ trầm, mà lại xa xôi, nhường như có năng lực lây nhiễm rất mạnh.
"Tại sao người lại ghét nữ nhân?"
Tinh thần của Kim Vũ rất thoải mái, cũng mang theo sự mộc mạc: “Có lẽ, chính là năm ta mười ba tuổi, nhị ca nói, ta đã trưởng thành, nên dẫn ta ra ngoài hiểu biết thế sự. Cho nên đã dẫn ta đến thanh lâu.
Ở đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy rất nhiều nữ nhân phóng đãng, không chịu nổi, ta có chút sợ hãi, tránh né sự quấy rối của bọn họ, khiến đám bạn của nhị ca chê cười.
Nhị ca có tâm cố ý trêu chọc ta, nói ta vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cho nên cần một người có kinh nghiệm phong phú đến dạy ta niềm vui cơ bản của con người.
Với lại, nữ nhân kia trang điểm rất đậm, tuổi tác không còn trẻ nữa, không chỉ lớn hơn ta gấp đôi, một khi cười lên, phấn bột trên mặt đều đua nhau rơi xuống. Đó là lần đầu tiên của ta, nhìn thấy cơ thể của nữ nhân một cách rất thật ở khoảng cách rất gần. Nàng ta rất gầy, cơ bắp lỏng lẻo, cực kỳ xấu xí, nhưng lại lộ ra tư thế táo bạo, còn có khuôn mặt rất động tình, khiến người ta buồn nôn.
Ta không có một chút hứng thú nào cả, từ trong đáy lòng cảm thấy chán ghét, rồi hoang mang bỏ chạy trong tiếng cười nhạo của nhị ca cùng đám bạn của huynh ta. Ta nhìn thấy, nữ nhân trong lòng bọn họ đều có bộ dạng rất thô tục, rất hưởng thụ, cũng rất khó coi.
Lần này, đã mang lại cú sốc rất lớn trong lòng ta. Một mặt ta từ chối nữ nhân, nhìn thấy bọn họ thì cảm thấy buồn nôn. Mặt khác ta cũng có sự kích động, nhưng trong tâm trí không ngừng hiện lên cảnh tượng bẩn thỉu ngày hôm đó, cảm giác, là một nữ nhân, nhất định rất hưởng thụ tình yêu của nam nhân.
Dần dần, ta thích tưởng tượng bản thân mình là một nữ nhân, cách nghĩ như vậy khiến ta cảm thấy xấu hổ mà vui mừng. Dần dà, ta mê muội nam nhân, khao khát loại kích thích đó, chìm sâu vào trong đó, không thể tự giải quyết. Cho đến khi ta phát hiện ra, bản thân đã hoàn toàn sụp đổ, nhìn thấy nữ nhân sẽ cảm thấy chán ghét, và động lòng với nam nhân”.
Kim Vũ vừa nói, khóe mắt lại trở nên ướt át, biểu cảm rất đau khổ.
Như Ý nhất thời có chút luống cuống tay chân, không ngờ rằng, tâm bệnh của phu quân mình, lại xuất phát từ một lần trêu chọc của Kim Nhị.
Lần đó mang đến cho hắn ta tác động quá lớn, muốn quên cũng không quên được.
Kim Nhị này quả thực chính là một cây gậy quấy rối, mầm tai họa này, sống để làm cái gì chứ?
Nàng ta hướng ánh mắt giúp đỡ về phía Na Trát Nhất Nặc. Na Trát Nhất Nặc hỏi nhẹ nhàng: “Vậy ngươi có ghét Như Ý công chúa không?”
Kim Vũ trầm mặc một lát: “Là ta hủy hoại cả đời của nàng ấy, trong lòng áy náy”
Chỉ mấy chữ đơn giản, cảm xúc Như Ý nhất thời dâng trào, nước mắt lã chã rơi. Gần như nghẹn ngào hỏi: “Vậy chàng có muốn sống như một người bình thường không?”
Kim Vũ gần như nghĩ cũng như không nghĩ: “Muốn, đáng tiếc ta không khống chế được bản thân mình”
Như Ý nhìn Na Trát Nhất Nặc chắc chắn, cũng tin tưởng không ngừng: “Chữa, Nhất Nặc công chúa, xin người hãy chữa khỏi tầm bệnh của hắn ta. Ta đồng ý với tất cả điều kiện của người”
Na Trát Nhất Nặc mỉm cười: “Tâm bệnh vẫn cần có thuốc, điều này, ta chỉ có thể dùng hết sức lực, có thể khiến cho phò mã hoàn toàn thích người hay không. Công chúa, còn phải xem thủ đoạn của người như thế nào nữa.”
Nàng ta lấy một bình sứ trắng từ trong tay áo của mình, lấy ra một viên thuốc màu đen: “Bây giờ, phò mã vẫn đang còn bị ta thôi miên, thần trí không tỉnh táo mấy. Viên thuốc này có thể trợ giúp hắn ta, Như Ý công chúa, ngươi nên để phò mã hiểu biết thế nào là nữ nhân thật sự, kéo hắn ta ra từ trong cơn ác mộng đó đi”.
Nàng ta nhét viên thuốc vào trong tay Như Ý, không tuyên bố cười cười, cáo từ rời lui, để lại Như Ý xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nàng ta tin rằng, một bước của kế hoạch này đã thành công.
Chỉ cần Kim Vũ uống viên thuốc này, không đúng, nên nói là cổ, thì hắn ta sẽ tạm thời mê muội Như Ý.
Như Ý vì hạnh phúc lâu dài của mình, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của Na Trát Nhất Nặc.
Phong vương phủ.
Mấy hôm nay Lãnh Băng Cơ không ra khỏi nhà, luôn ở phủ bầu bạn với tiểu Vân Triệt.
Hôm đó tiểu Vân Triệt thật sự bị dọa đến sợ, ngoan ngoãn kỳ lạ, hơn nữa còn dính người, tinh thần có chút uể oải.
Sau khi thái hậu biết được, đã lệnh cho ma ma lớn tuổi đến Phong vương phủ hỏi thăm.
Ma ma nói đứa trẻ bị dọa mất hồn, chỉ cần bà ta trở về cung ôm chú gà trống đến trước mặt lãnh cung kêu vài tiếng, rồi phải người gọi hồn ôm gà đến Phong vương phủ, thì đứa trẻ sẽ bình yên vô sự,
Đứa trẻ này gan to bằng trời, đã gặp qua bao nhiêu sóng gió, không thể nào mất hồn được.
Lãnh Bằng Cơ biết đây là ý tốt của thái hậu, nên không từ chối. Cho đứa nhỏ uống chút thuốc an thần, cùng lắm thì hàng ngày bỏ sức ở bên cạnh bầu bạn, thì tinh thần của tiểu Vân Triệt sẽ dần dần tốt lên.
Nàng sai người vào cung báo bình an cho thái hậu và hoàng đế, còn thuận tiện mang đến cho ma ma đó ít bạc thưởng, cảm tạ thái hậu đã có lòng.
Dạ Bạch đó sau khi phẫu thuật hồi phục khỏe mạnh, vẫn sống trong Phong vương phủ. Sau khi hắn ta chịu đả kích của Cẩm Ngu, thì cơ thể vốn mắc bệnh không chữa mà khỏi. Với lại tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hắn ta có chút né tránh và sợ hãi không ngừng.
Lãnh Băng Cơ đối với hắn ta, chẳng có chút hứng thú gì, nhặt những viên thuốc khó uống từng nắm từng nắm to như đất để nghiền nát, cho cây hoàng liên vào, giá thành chất hồ đắng không tả nỗi, bịt mũi bắt hắn ta uống hết.
Trong lúc tiêm cũng rất tàn nhẫn, ống kim tiêm lớn không chút thương tiếc đầm “bụp”vào trong, rồi “bụp”rút ra, Dạ Bạch đó đau nhức đến càm ràm, rõ ràng biết là nàng cố ý, nhưng dám giận mà không dám nói.
Lãnh Băng Cơ không có chuyện gì làm cũng tìm đến hắn ta, lấy danh “chữa bệnh”, dùng kim tiêm đâm hắn ta thành nhím, còn nửa người không thể cử động được. Lúc thay thuốc, đã dùng sự thô lỗ ấy xé một miếng vải, khiến Dạ Bạch đó cảm thấy da thịt của mình có thể bị kéo rách một lớp, quả thật là sự ngược đãi của con người.
Ngay cả kẻ giết người cũng không nhanh tàn nhẫn như nàng ta, thẳng thắn dứt khoát. Đây đâu phải là nữ nhân? Lúc đầu sao bản thân lại mờ mắt, động lòng với nàng cơ chứ?
Dạ Bạch đó được nuôi dưỡng trong tổ ấm dịu dàng, ngồi kiệu cũng được người đẹp khiêng, từ lúc nào mà lại phải chịu ngược đãi tàn nhẫn như vậy chứ?
Do vậy, mỗi lần Dạ Bạch đó nhìn thấy Lãnh Băng Cơ thì trong lòng lại hoảng loạn, ngoan ngoãn giống như một đứa cháu. Bảo hắn ta uống thuốc thì uống thuốc, bảo hắn ta tiêm thì hẳn ta tiêm, mà Lãnh Băng Cơ trừng mắt một cái thì bị dọa đến rụt cổ lại.
Thậm chí hắn ta còn hoài nghi, bản thân ngày càng không hứng thú đến nữ nhân, thủ phạm không phải là con cá vàng đó, mà là Lãnh Băng Cơ nàng. Một năm rưỡi bị tàn phá dưới bàn tay nàng, có lẽ bản thân sẽ bị đe dọa.
Lãnh Băng Cơ không thể tưởng tượng nổi, nam nhân như vậy, vậy mà tương lai sẽ làm vua một nước, có thể làm được gì chứ?
Hoàng đế lão gia tử thật sự là tính toán như thần.