Mục lục
Vương phi ngày ngày đòi hưu phu (full) – Lãnh Băng Cơ – Mộ Dung Phong – Truyện tác giả: A Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 203: Giao nộp con dấu son

Cừu thiếu chủ nhìn thẳng vào một ông lão tóc hoa râm đứng giữa. Ông lão kia mặc quần áo vải bố màu xanh, trông quắc thước khỏe mạnh, gương mặt hồng hào. Ông ta mở miệng, giọng nói tràn đầy sức mạnh.

“Gia sản của nhà họ Cừu có thể tích lũy được như bây giờ là nhờ tất cả các vị huynh đệ chung sức chung lòng, là thành quả chúng ta cùng nhau cố gắng phấn đấu, không phải chỉ nhờ vào một mình phụ thân người, cho nên nhị thúc ta đây không thể giương mắt nhìn gia sản của nhà họ Cừu bị hủy đi được. Từ khi người trở lại nhà họ Cừu, chúng ta đều thấy rõ bản lĩnh của ngươi, biết ngươi trời sinh có võ công tốt. Nhưng nếu ngươi đúng là một quái vật ái nam ái nữ như lời Lễ trưởng lão nói thì nhà họ Cừu tuyệt đối không thể rơi vào tay người được. Hôm nay, nhị thúc đến đây là để bảo vệ công lý”

Cừu thiếu chủ đổi tư thế ngồi cho thoải mái: “Lý do đàng hoàng lắm, thừa dịp ta bị thương mà cấu kết với giặc trong, giết tất cả ảnh vệ của ta, xông vào địa cung của ta, tập hợp lại tấn công ta, đây chính là công lý sao?”

Lỗ trưởng lão khinh thường: “Ai chẳng biết cừu thiếu chủ ngươi lợi hại, nếu ngươi không bị thương thì liệu người có ngoan ngoãn để cho chúng ta đòi công lý không?”

Nhị chưởng môn ho nhẹ: “Nếu những lời Lễ trưởng lão nói là đồn đại vụ vợ, cố tình gây chuyện thì chúng ta đương nhiên sẽ đòi lại công lý cho ngươi. Nhưng nếu đó là sự thật thì Lỗ trưởng lão chỉ thay Tàng Kiếm Các bảo vệ chính nghĩa thôi, sao lại có tội được?”.

Cừu thiếu chủ chớp chớp mắt: “Vậy chứng minh bằng cách nào? Để ta cởi hết quần áo trước mặt nhiều người như vậy cho các ngươi xem à? Sau này ai còn coi bản thiếu chủ ra gì nữa?”

“Ngươi không dám chứ gì?” Lễ trưởng lão cố tình gây sự: “Tuy Các chủ đã giết sạch những người biết rõ tình hình năm đó, nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ngươi chính là kẻ lưỡng tính, nửa nam nửa nữ! Nếu ngươi không dám chứng minh, vậy thì hãy giao con dấu son của nhà họ Cừu ra đây, chúng ta sẽ không đối xử tệ với ngươi!”.

“Muốn con dấu son sao, được thôi” Cừu thiếu chủ rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ: “Vậy hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không đã”.

“Ha ha, tên người hầu câm nói người bị thương nặng phải nằm trên giường, không thể tự lo cho bản thân, phải để ảnh vệ Trục Tinh chăm sóc từ đầu đến cuối. Hiện giờ người đã là nó mạnh hết đà, còn giả vờ cái gì nữa?” Lễ trưởng lão cười đắc ý: “Còn nữa, nữ nhân kia hiện đang ở đâu? Có phải con dấu son đang nằm trong tay nàng ta không?”

“Quả nhiên tên người hầu câm đó là người của ngươi?”

Lễ trưởng lão đắc ý nói: “Ngươi không ngờ tới phải không? Nếu không nhờ tên người hầu câm đó phối hợp thì sao chúng ta có thể tìm được chỗ trốn bí ẩn của người được? Làm sao có thể dễ dàng xông vào đây chứ?”

Trái tim của Cừu thiếu chủ chìm xuống, nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi: “Vì muốn chiếm lấy nhà họ Cừu mà các ngươi có thể cấu kết với nhau, dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Có giỏi thì tới đây đi, thanh kiếm trên tay ta cũng không phải chỉ để làm cảnh thôi đâu?

Lỗ trưởng lão cười quái dị hơn: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao? Nếu Cừu thiếu chủ đã không chịu phối hợp với chúng ta thì ta đành xin lỗi vậy, dù người có tài giỏi hơn nữa thì ta cũng không tin người còn có thể chịu được Chẩn Thiên Lôi của ta!”

Cừu thiếu chủ vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh, nhưng bàn tay đã lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm. Hắn ta hiểu, có lẽ hôm nay hắn không chạy thoát được rồi.

Bầu không khí lập tức trở nên tràn đầy sát khí.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng người quát to: “Kẻ nào vậy?”

Một giọng nói êm ái dễ nghe nhưng lại tỏ ra hung hăng vênh váo trả lời: “Còn các ngươi là kẻ nào?”

Cừu thiếu chủ giật mình, đột ngột ngẩng đầu lên. Là Lãnh Băng Cơ, nàng không sao hết, nhưng vì sao nàng lại quay trở lại đây? Lỗ trưởng lão vốn chú ý đến biểu cảm trên mặt Cừu thiếu chủ, ông ta cười đắc ý, ra lệnh cho người đứng ngoài cửa: “Nếu nàng ta đã tự chui đầu vào rọ thì hãy đưa nàng ta vào đây Ông ta vừa nói xong thì Lãnh Băng Cơ đã bước vào, trên tay nàng cầm đèn lồng, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn đám người trong phòng: “Các ngươi là ai? Xông vào đây để làm gì?”

Lỗ trưởng lão nhìn nàng soi mói, coi thường: “Ngươi chính là nữ lang trung chịu trách nhiệm chữa bệnh cho Cừu thiếu chủ phải không?”.

Lãnh Bằng Cơ đưa tay khều đèn lồng, lắc lắc cái đèn trước mặt Lỗ trưởng lão, hứ một tiếng đầy ngạo mạn và khinh thường: “Nữ lang trung? Ai nói với ông thế?”

“Chẳng lẽ không phải ư?”

Lãnh Băng Cơ kiêu căng hất cằm: “Thiếu chủ, huynh mau nói cho bọn họ biết ta là ai đi. Dám hỗn xược với ta, thật sự là không coi huynh ra gì đó”

Cừu thiếu chủ sửng sốt, sau đó hắn chậm rãi mỉm cười: “Đúng vậy, bọn chúng dám nói năng kiểu ấy với nữ nhân của Cừu thiếu chủ ta, to gan thật”.

Lỗ chưởng lão bật cười ha hả: “Nữ nhân của Cừu thiếu chủ? Thật là buồn cười, một kẻ ái nam ái nữ như hắn mà người cũng chịu trao thân cho hắn hay sao?”

Lãnh Bằng Cơ quay mặt lại, quan sát ông ta bằng ánh mắt khó chịu: “Huynh ấy là nam hay là nữ, ông có thể biết rõ hơn ta chắc? Ông ngủ với huynh ấy rồi hay sao?”

Có người thấy buồn cười, nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

Bản mặt già nua của Lỗ trưởng lão tức đến mức đỏ phừng phừng, chỉ kiểm vào mặt Lãnh Băng Cơ: “Nữ nhân quê mùa này đừng có mà ăn nói bậy bạ! Nói, con dấu son Cừu thiếu chủ đưa ngươi đâu? Mau giao ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!”

Lãnh Băng Cơ chẳng hề sợ hãi, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, ngạo nghễ ưỡn bụng ra: “Ta đã mang cốt nhục của Cừu thiếu chủ rồi, các ngươi dám động vào một cọng tóc của ta thử xem, ta sẽ bảo thiếu chủ lấy mạng chó của các ngươi!”

Mọi người lập tức dồn mắt vào cái bụng hơi phồng lên của nàng, trong chốc lát đều đưa mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Cừu thiếu chủ cất giọng cười to: “Thế nào, Lỗ chưởng lão, nhị chưởng môn, còn muốn ta chứng minh bản lĩnh nữa hay không? Có phải các ngươi cũng nên trả lại công bằng cho ta về chuyện hôm nay không hả?”

“Công bằng?”

Lỗ trưởng lão cười lạnh: “Ngươi tưởng tìm một nữ nhân quê mùa tới đây lừa gạt thì chúng ta sẽ tin hay sao? Chết đến nơi rồi mà còn kiêu căng ngạo mạn, nhìn là biết chỉ là kẻ ngu xuẩn chán sống. Hôm nay nếu người không giao con dấu son ra đây, ta sẽ khiến người phải một xác hại mạng!”.

“Các ngươi thật to gan!” Lãnh Băng Cơ vẫn còn mạnh miệng.

Trường kiếm trong tay Lễ trưởng lão tới gần, xé rách y phục trước ngực Lãnh Băng Cơ: “Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không?”

Cừu thiếu chủ cười lạnh lùng: “Con dấu son trên người nàng ấy là giả. Bản thiếu chủ biết tên người hầu câm đó là người của các ngươi từ lâu rồi, cho nên mới lợi dụng nàng ấy để dời sự chú ý của các ngươi thôi”.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, Lễ trưởng lão nửa tín nửa ngờ.

Lãnh Bằng Cơ bị dọa sợ đến mức gương mặt biến thành màu đất, tay áo run run: “Nếu ông không tin thì tự mình kiểm tra đi?”

Lỗ trưởng lão này vốn là một kẻ háo sắc, già như thế rồi mà còn cưới tận ba tiểu thiếp, ông ta nhìn gương mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Cơ thì cũng hơi hơi ngứa ngáy trong lòng. Ông ta tiến lên, xoay ngược trường kiếm lại, muốn ra tay cướp con dấu son trong tay Lãnh Băng Cơ.

Đám người nhị chưởng môn không ngăn cản ông ta, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ là lộ rõ vẻ tham lam.

Lễ trưởng lão là một kẻ tài cao mà gan cũng lớn, nhìn nàng tỏ ra kiêu căng ngu ngốc như vậy thì cũng không để một nữ nhân như nàng vào mắt, bước lên muốn ra tay ngay.

Nhưng ngay sau đó Lãnh Băng Cơ chợt ra tay, chỉ một chiêu đơn giản đã bè quặt tay Lỗ trưởng lão ra đằng sau, đứng phía sau giữ chặt ông ta, nàng đặt một con dao giải phẫu sáng loáng lên cổ họng ông ta.

“Tất cả các ngươi lui xuống cho ta, nếu không ta sẽ giết ông ta!”

Mọi người trợn mắt há mồm, chẳng ai nghĩ rằng Lãnh Băng Cơ lại có thể nhẹ nhàng bảng quơ chế ngự được người có võ công cao cường như Lễ trưởng lão.

Còn Lỗ trưởng lão cũng không cầm nổi thanh trường kiếm trong tay nữa, buông tay để nó rơi xuống đất.

Lễ trưởng lão lập tức thẹn quá hóa giận: “Người đã làm gì ta rồi?”

Lãnh Băng Cơ liếc mắt nhìn chiếc đèn lồng một cái: “Chẳng qua chỉ nhận lúc các ngươi không chú ý để hạ chút độc thôi ấy mà. Một nữ nhân tay trói gà không chặt như ta mà còn có thể dễ dàng chế ngự Lễ trưởng lão, các ngươi cảm thấy bây giờ mình có còn là đối thủ của thiếu chủ hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK